Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Hồi Ức Họp Lớp

Khương Phi câm nín.

Lục Bách Trình không nói đùa. Hôm họp lớp cấp ba, anh bận thật sự, Khương Phi đành đi một mình.

Bạn bè cũ ai cũng khác xưa. Có người hồ hởi tiến lại gần, nhìn mặt quen quen, cái tên như chực sẵn trên môi mà Khương Phi gọi mãi không ra. May có Cao Văn đứng bên cạnh nhanh nhảu nhắc tuồng.

“Xem ra trí nhớ của người đẹp có hạn nhỉ.” Cao Văn kéo cô sang một góc riêng, cười nói: “Cậu đúng là chẳng thay đổi gì cả, vẫn cao ráo xinh đẹp như xưa. Vừa nhìn là mình nhận ra ngay.”

“Thật không đấy? Mình không khác chút nào sao?”
“Dĩ nhiên rồi, cậu vẫn là hoa khôi.”

Khương Phi chỉ cười trừ, coi như lời xã giao. Cao Văn ngày xưa từng trồng cây si cô, nên cũng gợi lại chút kỷ niệm cũ. Mà hồi Cao Văn theo đuổi, cô và Lục Bách Trình đã lén lút yêu nhau rồi, chẳng ai hay biết.

Có lẽ vì họ diễn quá đạt. Trong lớp gần như không nói chuyện, chạm mặt nhau cùng lắm chỉ nhìn thoáng qua rồi vội quay đi. Thậm chí có người còn tưởng họ có thù riêng, nhìn nhau không vừa mắt.

Cũng chẳng biết làm sao hơn. Trường học thời đó quản lý nghiêm ngặt, thầy chủ nhiệm ngày nào cũng rình mò ở cầu thang để bắt quả tang mấy cặp yêu sớm. Rồi còn bà An Mộng Như nữa, không biết nghe đâu tin đồn học sinh cấp ba mang bầu, cứ như giặc đến nơi, suốt ngày rỉ tai cô chuyện không được yêu sớm.

Cô chỉ tỉnh bơ đáp: “Ở trường toàn bọn trẻ con vắt mũi chưa sạch, con thèm vào mà thích.”

Bà An ngẫm lại thấy cũng đúng. Bà vẫn cho rằng con gái mình có chính kiến, chín chắn sớm, chắc cũng coi thường đám con trai cùng lớp thật. Nhưng lại quên béng mất Lục Bách Trình.

Lục Bách Trình tâm cơ sâu dày, chẳng hề đơn giản chút nào.

Khương Phi nhớ có lần thi học kỳ xong, cả tầng ba khu thí nghiệm vắng tanh không một bóng người. Lục Bách Trình hẹn cô ra đó, bảo có chuyện muốn nói, rồi lại giở trò lưu manh.

Anh bảo nghe nói mấy cặp đôi trong trường sau giờ học hay trốn lên đây hôn nhau.

Cô ngước nhìn những ô cửa sổ cao tít, gió lùa hun hút dọc hành lang dài, đến tận ô cửa kính mờ bụi cuối dãy, trông như tờ giấy trắng dán lệch trên tường. Cô hỏi lại: “Người ta lên đây hôn nhau thì liên quan gì đến cậu?”

Lục Bách Trình mặt dày đáp tỉnh bơ: “Mình cũng muốn thử với cậu một lần.”

Khương Phi đến giờ vẫn không hiểu sao mọi người lại tôn sùng Lục Bách Trình như nam thần, bảo anh dáng đẹp thì cô công nhận, nhưng cái gọi là trầm tĩnh, sâu sắc thì liên quan gì đến anh chứ? Chẳng qua chỉ là ít nói, giỏi giả vờ thanh cao thôi mà. Lúc bé thì đóng vai con ngoan trước mặt mẹ cô, lớn lên lại diễn vai học sinh gương mẫu trước mặt thầy cô bạn bè.

“Nhỡ có người tới thì sao?” Cô hỏi, giọng có chút lo lắng.

“Ai biết được.” Lục Bách Trình nắm lấy tay cô, “Thi xong ai cũng về hết rồi, chắc không ai lên đây đâu.”

Lúc đó họ đã yêu nhau được một thời gian, nhưng vì phải tránh tai mắt thiên hạ nên số lần hôn nhau cũng đếm trên đầu ngón tay. Trừ lần đầu tiên chỉ chạm môi ngây ngô, sau đó cũng thử “đá lưỡi” vài lần, nhưng kết quả chẳng khá hơn là mấy. Cả hai đều là lính mới tò te, chỉ biết chạm vào nhau vụng về, chẳng hề có kỹ thuật gì. Hơn nữa, mỗi lần như thế cô lại phát ra những tiếng ưm ưm kỳ quặc. Lục Bách Trình còn cười nhạo cô, cô lại chẳng nể nang mà cãi lại. Kẻ tám lạng người nửa cân.

Vì thế, lúc Lục Bách Trình bỗng dưng biến thành tay chơi lão luyện, thành thục ôm siết eo cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô mà mút mạnh, Khương Phi hoàn toàn chết lặng. Cho đến khi khuy áo trước ngực bị bật mở, một bàn tay luồn vào nắm lấy bầu ngực đã nảy nở căng tròn của cô, cô mới bừng tỉnh, theo phản xạ tát anh một cái.

Bình luận

Để lại bình luận