Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Mối Thù Điện Thoại và Oan Gia Ngõ Hẹp

Cũng chính vì cái tin đồn trời ơi đất hỡi ấy mà mối quan hệ giữa cô và Lục Bách Trình mới rẽ sang một hướng khác. Về lý do tại sao sau đó hai người lại giả vờ như kẻ thù không đội trời chung, chẳng phải là để “mượn gió bẻ măng” đó sao… Dù gì thì cái thời yêu đương vụng trộm ấy, càng ít người biết càng tốt.

Khương Phi và Lục Bách Trình vốn là một đôi oan gia, từ hồi tiểu học đã thế.

Thực ra, nếu nói công bằng, thì lúc còn bé tí, quan hệ của họ cũng không đến nỗi tệ. Khi ấy Lục Bách Trình còn chưa ra dáng “con nhà người ta”, vẫn còn biết điều, có gì ngon, chuyện gì vui cũng í ới chia sẻ với Khương Phi. Còn cô thì mê cái vẻ ngoài xinh trai của anh nên cũng thích lẽo đẽo theo chơi cùng. Thân thiết đến độ chơi trốn tìm cũng phải nắm tay nhau chui chung một gầm bàn.

Sau này thành kẻ thù cũng có nguyên do cả, dù bây giờ nghĩ lại chỉ thấy buồn cười, nhưng vào thời điểm ấy, nó thực sự đã làm tổn thương tâm hồn non nớt của Khương Phi không ít.

Chuyện bắt đầu từ chiếc điện thoại nắp gập đời cũ, chỉ có chức năng nghe gọi và nhắn tin của Lục Bách Trình. Nhà họ Lục vì bận bịu công việc, không có thời gian trông nom con trai nên sắm cho anh chiếc điện thoại để tiện liên lạc. Mười mấy năm về trước, điện thoại di động vẫn còn là thứ xa xỉ.

Mà Lục Bách Trình cũng thật lạ đời, đối với mấy thứ vật chất phù phiếm này từ nhỏ đã tỏ ra thờ ơ. Cùng lắm anh chỉ nghịch ngợm một buổi tối rồi quẳng xó, chẳng thèm ngó ngàng đến nữa.

Khương Phi thì khác hẳn. Cô bé Khương Phi tò mò với mọi thứ, lại có niềm đam mê đặc biệt với đồ công nghệ. Thấy anh có điện thoại di động thì thèm nhỏ dãi. Thế là cô lân la hỏi mượn anh chơi thử.

Lục Bách Trình thừa biết tính cô, nhưng thấy Khương Phi nhìn mình với ánh mắt khao khát như vậy, trong lòng cũng thầm đánh giá lại giá trị của món đồ chơi này. Anh bảo được thôi, nhưng Khương Phi chỉ được chơi khi có anh ở bên cạnh, hơn nữa còn phải ngoan ngoãn nghe lời anh.

Khương Phi gật đầu lia lịa.

Thế là có một dạo, Khương Phi và Lục Bách Trình cứ dính lấy nhau như sam, chẳng ai chen vào được. Mà chiếc điện thoại của Lục Bách Trình thì lúc nào cũng nằm gọn trong tay Khương Phi.

Theo lẽ thường, một chiếc điện thoại “cùi bắp” như thế lẽ ra không thể giữ chân Khương Phi lâu đến vậy. Nhưng nó lại vô tình dẫn lối cho cô bé biết đến một khái niệm mới lạ gọi là “bạn qua mạng”.

Người “bạn qua mạng” này xuất hiện đúng lúc Khương Phi đang vò đầu bứt tai với bài toán khó. Cô đang nghỉ giải lao, Lục Bách Trình đi rót nước cho cô, điện thoại bỗng rung lên bần bật. Một tin nhắn mới hiện ra, nội dung vỏn vẹn: “Chán quá, nói chuyện chơi đi.”

Khương Phi hoàn toàn không ý thức được đây có thể là một cái bẫy, chỉ thấy tò mò, thích thú, lập tức nhắn lại: “Nói chuyện gì?”

Thế là hai bên bắt đầu trò chuyện qua lại.

Khương Phi tự cho mình là thông minh lanh lợi, không hề tiết lộ mình chỉ là học sinh tiểu học, còn mạnh dạn tự nhận là nhân viên văn phòng hai mươi mấy tuổi. Cô ngạc nhiên phát hiện mình và người kia nói chuyện rất hợp cạ. Dù cô nói gì, đối phương cũng có thể đối đáp trôi chảy. Điều này làm cô bé vô cùng phấn khích, cứ như thể trong thế giới ảo ấy, cô thực sự là một người lớn độc lập, tự chủ về kinh tế.

Lục Bách Trình cho cô chơi điện thoại chỉ cốt để cô ngoan ngoãn nghe lời, chứ chẳng bao giờ kiểm tra xem cô dùng nó làm gì. Vì thế, người “bạn qua mạng” kia trở thành bí mật nho nhỏ của riêng cô.

Mãi đến hai tháng sau, bà Vạn Hi (mẹ Lục Bách Trình) trở về, gọi con trai vào phòng làm việc hỏi riêng. Bà thắc mắc có phải anh dùng chương trình tốn tiền gì trên điện thoại không, tại sao tiền điện thoại vừa mới nạp chẳng bao lâu đã hết sạch, trong khi số tiền bà nạp vào không hề nhỏ.

Bình luận

Để lại bình luận