Chương 96

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 96

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời Hứa Chân Thành và Bữa Cơm Hòa Giải

“Anh có nói về cuộc khủng hoảng lòng tin giữa chúng ta, em nghĩ rằng trước kia là do em cứ mãi quanh quẩn trong cái ngõ cụt suy nghĩ của chính mình mà thôi. Tình cảm thì cần phải có sự vun đắp hợp tác từ cả hai phía, em không nên mang cái chuyện em không tin tưởng vào hôn nhân đổ hết lên đầu của anh được, cũng không nên cứ mãi quan trọng hóa những chuyện không thể nào xảy ra được… Anh đã tình nguyện chấp nhận hết tất cả những khuyết điểm cũng như tính xấu khó ưa của em rồi, vậy mà em lại còn cứ mãi nghi ngờ anh nữa, đối với anh mà nói thì thật sự là không công bằng chút nào.”

“Lục Bách Trình à.” Khương Phi nhìn thẳng vào mắt anh với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Em không dám hứa chắc rằng mình sẽ có thể lập tức sửa đổi được ngay đâu, em cũng vẫn sẽ giữ nguyên cái quan điểm không kết hôn của mình. Hiện tại em chỉ có thể chắc chắn được một điều duy nhất rằng, em thật sự không hề muốn phải chia tay với anh một lần nữa đâu… Vậy còn anh thì sao? Anh có còn cần em nữa hay không?”

Nói đến câu cuối cùng thì giọng của Khương Phi có hơi run rẩy và nghẹn ngào.
Lục Bách Trình không trả lời câu hỏi của Khương Phi ngay lập tức.

Anh cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho cô rồi lại xối qua loa người mình một lượt, sau đó mới ôm cô cùng nằm lên chiếc giường lớn mềm mại. Trong suốt toàn bộ quá trình đó, không phải là anh không hề nhận ra được tinh thần của Khương Phi đang sa sút trầm trọng, nhưng mà thật sự thì anh không muốn trả lời câu hỏi đó của cô ngay lập tức.

Cô biết thừa rằng anh sẽ không bao giờ từ chối cô đâu.

Cái cảm giác này giống như là bị người khác tùy ý bắt chẹt mà không thể nào phản kháng lại được vậy.

Lục Bách Trình hiểu quá rõ bản thân mình là loại người như thế nào. Anh luôn dành cho Khương Phi toàn bộ sự chủ động hiếm hoi của mình, cũng dành cho cô thật nhiều sự kiên nhẫn và bao dung… Nhưng nếu muốn anh phải cảm động không ngừng mà ôm chặt lấy cô vào lòng, rồi nói rằng đương nhiên là anh cần cô thì anh lại không thể nào nói ra được những lời sến súa đó.

Thật sự thì anh đã có cái nhìn nhận thẳng thắn và thực tế hơn về mối quan hệ phức tạp giữa anh và Khương Phi rồi. Mọi việc tiếp theo còn phải tùy thuộc vào suy nghĩ và quyết định cuối cùng của cô nữa. Câu trả lời của anh vào lúc này chưa chắc đã phải là câu trả lời sau cùng. Cùng lắm thì nó cũng chỉ có thể trấn an cô tạm thời trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.

Mâu thuẫn chính yếu nhất giữa hai người vẫn chưa hề được giải quyết một cách triệt để.

Lời nói thì không bằng hành động thực tế.

Trên thực tế thì anh cũng đã trả giá bằng hành động của mình rồi còn gì.

Sau khi Khương Phi đã ngủ say như chết, Lục Bách Trình mới nhẹ nhàng bước ra ngoài sân thượng, anh mở điện thoại di động ra xem, đúng như anh đã dự đoán từ trước, có mấy cuộc gọi nhỡ đến từ Vạn Hi. Vạn Hi bây giờ đang không có ở trong nước.

Nếu như Lục Bách Trình muốn thì chậm nhất là trong vòng hai ngày tới, Vạn Hi sẽ lập tức bay về nước ngay.

Sau hai ngày liên tục căng thẳng thần kinh, Khương Phi bị đau đầu đến mức khổ sở vô cùng. Cô ngủ li bì từ ban ngày cho tới tận đêm khuya, lúc tỉnh lại thì đã là 8 giờ tối rồi. Trong căn phòng lúc này là một màu đen nhánh không chút ánh sáng. Cô nhớ mang máng là lúc mình đang ngủ say giữa chừng thì đã bị đánh thức dậy một lần. Lục Bách Trình sợ cô bị đau dạ dày nên cứ để cho cô ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê mà đút cho cô ăn hết một chén cháo tuyết nhĩ (cháo nấm tuyết) nóng hổi. Cô lúc đó cũng húp lấy húp để ngon lành.

Khương Phi khẽ liếm môi một cái, bước chân trần xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo. Căn phòng này thật sự rất rộng lớn, ở bên ngoài còn được chia ra làm hai gian phòng khách và phòng làm việc riêng biệt, được ngăn cách với nhau bởi một cánh cửa gỗ lớn. Cô đẩy nhẹ cánh cửa hé ra một khe hở. Ánh đèn sáng choang trong phòng khách lập tức chiếu rọi vào khiến cô phải đưa tay lên che mắt lại theo phản xạ, “Lục Bách Trình?”

Âm thanh gõ bàn phím lạch cạch lập tức dừng lại. Lục Bách Trình tháo chiếc mắt kính gọng vàng xuống, rồi ngoắc tay ra hiệu với cô: “Lại đây nào.”

Khương Phi vẫn như cũ, giống như một con mèo lười không xương mà ngồi vào trong lồng ngực ấm áp của anh, đầu cô tựa lên bờ vai vững chãi của anh, “Anh vẫn còn đang bận công việc à?”

“Để anh cho em ăn cơm tối trước đã.” Lục Bách Trình gập chiếc máy tính xách tay lại.
Khương Phi khẽ nháy mắt mấy cái. Cô cũng không hề quên chuyện lúc sáng sớm nay không nhận được câu trả lời chắc chắn từ anh, ngược lại cô còn cảm thấy thật sự buồn bã và khổ sở trong lòng. Tuy nhiên cô lại không hề muốn hỏi lại anh lần thứ hai nữa. Câu trả lời ấy, dù có nhận được hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt cả. Huống hồ chi cô cũng đã tự hứa với lòng mình là sẽ cố gắng tin tưởng Lục Bách Trình hơn rồi, nếu như cô lại một lần nữa vì chuyện này mà phá vỡ lời hứa đó thì thật sự là quá mất mặt rồi.

Tuy nhiên cô vẫn có thể trút giận lên người anh được mà.

Cô nhe hàm răng trắng bóng của mình ra cắn liên tiếp lên bả vai rắn chắc của anh, lực cắn không mạnh lắm, chỉ vừa đủ để lại một dấu răng mờ nhạt trên da thịt anh mà thôi. Cuối cùng cô mới bình thản dùng mu bàn tay lau đi vết nước bọt óng ánh còn vương lại trên đó, nói giọng nũng nịu: “Em đói rồi.”

Lục Bách Trình cười như không cười mà nhìn cô chăm chú, “Ăn ở trên đó thì làm sao mà ngon bằng ăn ở dưới này được chứ.”
Khương Phi làm ra vẻ mặt buồn nôn thấy rõ, “Anh làm ơn có chút tự trọng đi được không hả?”

Lục Bách Trình từ chối trả lời câu hỏi đó của cô, anh chỉ vỗ nhẹ vào mông cô mấy cái ra hiệu, “Đi rửa mặt đi, anh dẫn em đi ăn cơm.”

Bình luận

Để lại bình luận