Chương 99

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 99

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cuộc Nói Chuyện Riêng và Sự Thật Phũ Phàng

Anh lại cố chấp một cách hiếm thấy, chỉ buông một câu: “Em đừng xen vào.”

Sau đó không nói thêm gì nữa.

Thấy tình hình hai người ngày càng căng thẳng, Khương Phi vội kéo tay Lục Bách Trình, “Anh vào trong trước đi, để em nói với cô ấy vài câu.”

“Đứng ngoài này em không thấy lạnh à?” Lục Bách Trình liếc Thư Thanh một cái lạnh lùng, “Có gì muốn nói thì vào trong rồi nói.”

Thư Thanh thấy vậy, sắc mặt lại càng tái đi một chút.

Khương Phi cùng Thư Thanh tìm một góc yên tĩnh trong tiệm cà phê ở tầng một khách sạn. Lục Bách Trình không đi theo, cố tình chọn một chỗ ngồi ở quầy bar gần đó, chờ họ nói chuyện xong.

“Cô thích Lục Bách Trình bao lâu rồi?” Khương Phi đưa mắt nhìn theo bóng dáng Lục Bách Trình, mở miệng hỏi thẳng vào vấn đề.

Nhắc mới nhớ, giữa cô và Lục Bách Trình dù có dây dưa lằng nhằng đến thế nào, thì đối với người ngoài lại luôn thẳng thắn đến mức đáng sợ.

Thư Thanh nâng ly nước lên, khuôn mặt đã lấy lại được chút huyết sắc. Cô ta khẽ mím môi, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt đầy ẩn ý, “Sớm hơn cô tưởng đấy.”

Khương Phi nhướng mày. Xem ra Lục Bách Trình thật sự không hề nói oan cho cô ta.

“Cô đã biết chuyện giữa tôi và anh ấy từ rất sớm rồi.” Cô nói, giọng khẳng định.
Thư Thanh không phủ nhận.

“Thật lòng mà nói, tôi không hiểu tại sao cô lại phải làm như vậy? Điều kiện của cô rõ ràng là rất tốt mà.”

“Câu trả lời cho vấn đề này, chẳng phải cô là người biết rõ nhất hay sao?”
Khương Phi im lặng.

“Bây giờ cô nói được những lời này là bởi vì cô đã có được anh ấy mà thôi. Còn tôi ngồi ở đây lúc này cũng là bởi vì cô đến sớm hơn tôi một bước, giành được anh ấy trước.”

Không có Lục Bách Trình ở đây, Thư Thanh tỏ ra bình thản lạ thường, “Nói một cách khó nghe hơn, nếu như Lục Bách Trình dễ dàng có được đến vậy, thì tôi đã sớm xem thường anh ấy rồi.”

Khương Phi nhếch mép cười khẩy. Cô còn có câu hỏi khác muốn hỏi trước nên chen ngang lời cô ta, “Có phải cô đang cảm thấy bản thân mình thật cao thượng, thật vĩ đại lắm không?”

Thư Thanh cau mày nhìn cô dò xét.

“Tôi không có thời gian rảnh rỗi ở đây để cùng cô luận bàn đạo lý tình yêu. Tôi chỉ muốn đính chính lại một chuyện, đó chính là việc tôi đến đây tìm Lục Bách Trình hoàn toàn không phải vì cô. Không hề liên quan, thật sự không phải vì cô.” Khương Phi đứng dậy, nói tiếp giọng lạnh lùng: “Rồi sẽ có lúc tôi đến tìm cô nói chuyện riêng. Chỉ hy vọng đến lúc đó, cô đừng tỏ ra quá mất mặt là được.”

Khương Phi vừa đứng dậy thì Lục Bách Trình cũng đã đi vòng từ quầy bar sang đây xem tình hình. Cô liếc mắt ra hiệu với anh một cái, lúc đi lướt qua Thư Thanh còn cố tình nói thêm một câu khiến cô ta điếng người.

“Cô không thấy rằng vừa rồi lúc đứng ở bên ngoài, bộ dạng của cô thật sự rất khó coi sao?”

Thư Thanh bỗng nhiên cứng đờ người lại.

Khương Phi không dừng lại thêm nữa, đi tới khoác lấy cánh tay Lục Bách Trình, ánh mắt liếc nhìn lại vị trí ban nãy.

Thư Thanh vẫn còn ngồi bất động ở đó.

Vì công việc gấp, Khương Phi không nán lại bao lâu mà bay thẳng về Cừ Dương ngay trong đêm.

Vừa về đến nhà, tối hôm đó cô nhận được điện thoại của ba, ông Khương Thực. Mục đích chính là làm thuyết khách cho bà An Mộng Như, thuyết phục cô rằng mẹ cô cũng không còn giận đến thế nữa, chẳng qua là làm vậy để giữ thể diện thôi, khuyên cô khi nào có thời gian thì tranh thủ về nhà xuống nước làm lành một chút.

“Ba đừng đùa nữa. Tính mẹ thế nào con lại không biết sao? Trừ phi con ngoan ngoãn nghe theo lời bà ấy, còn không thì chẳng có gì để nói nữa đâu.”

Nhà họ Khương trước giờ vẫn luôn theo chủ trương “cha hiền mẹ nghiêm”. Trước kia mỗi lần An Mộng Như dạy dỗ Khương Phi, đều là Khương Thực đứng ra đóng vai người hòa giải. Lần này, dù ông đối với cái ý nghĩ không kết hôn của con gái cũng có đôi phần không hài lòng, nhưng trong lòng vẫn có xu hướng bênh vực cô, nghĩ bụng dù sao bây giờ cũng có Lục Bách Trình ở bên cạnh rồi, nếu nó không muốn cưới thì thôi vậy. Lỡ sau này có dở dang thì cùng lắm ông nuôi nó cả đời. Hơn nữa, Khương Phi cũng đâu phải là không thể tự mình nuôi sống bản thân… Chỉ là những suy nghĩ này của ông, tạm thời còn chưa thể nói chuyện thẳng thắn được với bà An Mộng Như đang trong cơn tức giận ngùn ngụt.

“Mẹ con cũng chỉ vì quá lo lắng cho con thôi mà,” Khương Thực dừng lại một chút, rồi lại bắt đầu nói bóng nói gió, “Bà ấy mấy ngày nay cứ lải nhải với ba mãi, không hiểu tại sao con lại nảy sinh cái ý nghĩ không kết hôn kỳ quặc này. Có phải là do làm mấy vụ án ly hôn nhiều quá rồi không? Hay là vẫn còn vương vấn cái cậu tên Thành gì đó hồi học Đại học? Con nói thật cho ba nghe đi, ba hứa sẽ không kể lại với mẹ con đâu.”

Bình luận

Để lại bình luận