Chương 1

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1

: Tàn tro sống lại

Túc Yểu mở mắt.

Hơi thở đầu tiên không phải là mùi thuốc đắng ngắt, khô khốc đã ám lấy nàng suốt kiếp trước. Không khí trong lành, mang theo mùi gỗ đàn hương dịu nhẹ. Nàng… sống lại rồi.

Bàn tay nhỏ bé, yếu ớt nhưng ấm áp, áp lên lồng ngực. Tim đang đập. Rộn ràng, mạnh mẽ, không phải cái nhịp thoi thóp tuyệt vọng của kẻ sắp lìa đời. Nàng đã thoát khỏi căn phòng tối tăm, thoát khỏi những bát thuốc đen ngòm và cái vị mứt hoa quả cố đè nén cơn buồn nôn.

Nàng ghét vị đắng. Nhưng về sau, nàng uống thuốc còn dễ hơn uống nước. Đúng là con người, bị đọa đày riết cũng quen. Thuốc đắng là thế, mà có cứu nổi cái mạng tàn của nàng đâu.

Nàng ngồi yên, để linh hồn mình nhập lại trọn vẹn vào tấm thân mười sáu tuổi này. Tiếng bước chân nhẹ bẫng vang lên ngoài cửa. Nhẹ đến mức gần như không ai nhận ra, nhưng nàng thì biết.

Là Đông Thanh.

Cánh cửa khẽ mở. Gã thanh niên cao gầy bưng một bát sứ nhỏ, hơi nóng bốc lên mờ ảo. Hắn thấy nàng ngồi dậy, ánh mắt vốn tĩnh lặng như hồ thu bỗng gợn sóng.

“Cậu chủ,” nàng định gọi. Nhưng cổ họng khô khốc.

Hắn còn tưởng Túc Yểu thấy khó chịu, vội đặt bát yến sào lên bàn, bước đến đỡ nàng. “Cô chủ… thấy trong người không khỏe?”

Túc Yểu lắc đầu. Nàng nhìn gã trai trẻ trước mặt. Ký ức kiếp trước ùa về như một cơn lũ. Nàng biết, cái nhịp tim lỗi nhịp này là di chứng của quá khứ. Nhưng Đông Thanh của hiện tại không biết.

Hắn chỉ là Đông Thanh mà nàng “nhặt” được ở con hẻm nhỏ phía Đông phủ mười năm trước.

Năm ấy nàng sáu tuổi, trời rét căm căm. Một con mèo nhỏ ham chơi trốn người hầu đi nghịch tuyết. Và nàng thấy hắn. Một đống giẻ rách co ro trong góc tường, bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt là sáng như sao trời.

“Ngươi lạnh à?” Nàng hỏi, kéo chặt cái áo lông cừu của mình.

Hắn không nói, chỉ gườm gườm nhìn nàng.

Nàng bực bội, cởi phăng cái áo choàng lông cừu, ném thẳng vào người hắn. “Bên trong ta mặc nhiều lắm! Cho ngươi đấy, ấm cực!”

Hắn sững sờ. Mùi hoa quế dịu ngọt từ tấm áo lông xộc thẳng vào mũi. Ấm áp. Hắn ngửi thấy mùi “thơm”.

“Thơm,” hắn lí nhí.

“Nhà ta ở ngay kia,” nàng chỉ tay. “Ngươi muốn về nhà ta chơi không?”

Gã trai nhỏ vừa trốn thoát khỏi bọn buôn người, vốn thề không tin một ai nữa. Nhưng hơi ấm và mùi hương này… Hắn nghe mình nói: “Muốn.”

Bàn tay nhỏ mềm mại của nàng nắm lấy cổ tay gầy trơ xương, lạnh ngắt của hắn.

“Tên ngươi là gì?”

Hắn lắc đầu.

“Vậy gọi là Đông Thanh nhé,” nàng nghĩ ngợi. “Ta mới học hai chữ này hôm qua.”

Hắn gật đầu. “Được.”

Bình luận

Để lại bình luận