Chương 31

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 31

: Vị ngọt ban ngày

Trong phòng.

Cửa vừa khép, Đông Thanh lập tức bế Túc Yểu lên bàn.

“Chàng… chàng làm gì? Đang là ban ngày!”

Gã cười. “Ban ngày thì sao?” Gã véo má nàng. “Dám trêu ta à?”

“Ta… ta…”

Gã lấy một miếng bánh, cắn một nửa. “Ăn không?”

Nàng ngơ ngác gật đầu.

Gã cúi xuống, dùng miệng mình, đút nửa miếng bánh còn lại cho nàng.

Nụ hôn mang vị ngọt của hoa mai, vị béo của sữa, và vị của gã. Lưỡi gã khuấy đảo, đẩy vụn bánh tan ra. Túc Yểu mềm nhũn trong vòng tay gã.

Gã không dừng lại ở đó. Gã cởi phăng áo nàng.

Ánh sáng ban ngày rọi rõ từng tấc da thịt. Nàng xấu hổ che ngực. Gã gạt tay nàng ra.

“Đẹp.”

Gã lấy chút kem sữa còn dính trên đĩa bánh, trét lên hai đầu vú đang ửng đỏ của nàng.

“Đông Thanh! Đừng… bẩn…”

“Bẩn?” Gã cúi xuống, liếm sạch chỗ kem. “Ta thấy rất ngọt.”

Lưỡi gã trêu chọc, mút mát. Túc Yểu rên lên. Gã kéo nàng xuống thảm lông, đè nàng xuống.

“Lần đầu tiên ta nhìn rõ nàng thế này,” gã thì thầm, tay gã trượt xuống nơi ẩm ướt. Gã nhìn rõ ràng sự kết hợp của cả hai. Da thịt gã màu đồng, da nàng trắng như tuyết. Gã nhìn thấy nơi giao hợp sưng đỏ, ướt át.

“Niên Niên,” gã thúc nhẹ. “Nàng mềm quá. Mềm như bông,” gã thở dốc, “Trời phái nàng xuống để hành hạ ta đúng không?”

Gã thúc mạnh. Nàng cong người.

“Gọi,” gã lại ra lệnh. “Gọi ca ca.”

“Ca… ca… A… Ưm… Ca ca…”

Tiếng rên lẳng lơ giữa ban ngày khiến gã phát điên. Gã gầm lên, thúc như vũ bão, cho đến khi cả hai cùng run rẩy, ngã vào vòng tay nhau.

“Phải rồi,” gã thở dốc, ôm nàng. “Nàng chính là nhà tù của ta.”

Bình luận

Để lại bình luận