Chương 4

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 4

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cuộc Chạm Trán Thứ Ba

“Anh ấy vừa đi cùng bạn rồi ạ.”

Tô Yểu theo phản xạ định đuổi theo ra ngoài, nhưng lại thấy bóng Tằng Bích Thiêm đang xem giấy tờ gì đó. Cô bình tĩnh lại, cuối cùng không hành động theo cảm tính nữa. Chắc chắn là cô nghĩ nhiều rồi. Nghe được tiếng lòng của người câm? Sao có thể chứ.

Kết thúc buổi xem mắt, Tô Yểu mệt rã rời. Tằng Bích Thiêm thực sự nói quá nhiều. Nhưng điều khiến cô khó chịu nhất là cái kiểu đánh giá đầy ẩn ý của anh ta.

“Cô Tô ăn ít thế, đang giảm cân à? Thật ra dáng cô bây giờ đẹp lắm rồi, đầy đặn quyến rũ. Gầy nữa trông không đẹp đâu, mà sau này hai đứa mình có thành đôi, tôi ôm cô lại cấn tay thì sao, cô nói có phải không?”

Câu nói này như giọt nước tràn ly. Chia đôi tiền cơm xong xuôi, vừa ra khỏi quán ăn, Tô Yểu lập tức khéo léo từ chối lời đề nghị đưa về của Tằng Bích Thiêm.

“Tôi chợt nhớ ra còn phải đợi bạn, cô ấy sắp đến rồi. Anh Tằng về trước đi, tôi đợi bạn một chút.”

Tằng Bích Thiêm nhìn sâu vào mắt Tô Yểu, ngạc nhiên là anh ta không cố nài nỉ nữa, chỉ nói hẹn gặp lại rồi xách cặp táp đi về phía ga tàu điện ngầm. Tô Yểu đứng yên tại chỗ một lát, chắc chắn người đã đi xa, cô mới quay người rời đi. Làm gì có bạn bè nào đợi, chỉ là cái cớ mà thôi.

Từ đây về căn hộ cô thuê cũng không xa, đi bộ chừng hai mươi phút là tới. Gió cuối thu lạnh buốt, Tô Yểu vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ, chậm rãi bước đi, chân dẫm lên những ô gạch vuông trên vỉa hè, mỗi bước một ô, thỉnh thoảng hứng chí thì bước nhanh hơn, một bước hai ô. Đang định thử một bước ba ô thì…

Sự thật chứng minh, làm vậy rất dễ đâm sầm vào người khác.

Người đi phía trước đột nhiên dừng lại, Tô Yểu không kịp thu chân, trán va nhẹ vào lớp áo khoác dạ mềm mại. Cô vội đứng thẳng người, buột miệng: “Xin lỗi.”

Người đàn ông bị va phải quay đầu lại. Tô Yểu mừng rỡ: “Là anh?”

Là người đàn ông không nói được kia.

Nhìn gần mới thấy, ngũ quan của anh ta quả thực ưu tú, mắt sâu mũi cao, dáng môi cũng rất đẹp, viền môi rõ ràng, môi dưới đầy đặn, vô cùng anh tuấn, mê người. Thật trùng hợp, một ngày gặp nhau đến ba lần.

Nhưng chuyện khó tin hơn còn ở phía sau.

Cô quen tôi à?

Tô Yểu đưa tay che tai, sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt chỉ vào miệng mình, rồi lại lắc lắc tay với cô. Anh dùng cách đơn giản nhất để cho thấy mình không thể nói chuyện. Rõ ràng là người câm.

Nhưng khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt anh, Tô Yểu lại nghe thấy giọng nói không biết từ đâu truyền đến. Rõ ràng, gần gũi, thậm chí có phần ám muội. Như thể có người đang ghé sát tai cô thì thầm, giọng nói hơi khàn, nhưng từng câu từng chữ đều rất dễ nghe.

Tô Yểu cố gắng giữ bình tĩnh, giọng run run: “Anh có phải muốn hỏi tôi có quen anh không?”

Người đàn ông ngẩn ra, con ngươi màu sẫm trong veo không gợn chút tạp niệm.

Sao cô ấy biết?

Suy đoán hoang đường sắp được chứng thực, Tô Yểu ma xui quỷ khiến thế nào lại nói với anh ta: “Tôi là Tô Yểu.”

Tô Yểu?

Ánh mắt người đàn ông thay đổi. Anh khẽ mấp máy môi, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Anh mới về nước không lâu, ở thành phố này ngoài chị họ Lương Mặc ra thì gần như không có bạn bè. Hay nói đúng hơn, số người quen biết chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chẳng lẽ…

Tô Yểu gắng sức nuốt nước bọt, cô thực sự không thể tin vào những gì đang diễn ra, đầu óc rối bời, còn hỗn loạn hơn cả lúc Điền Lệ Quân nổi cơn tam bành. Cô nói năng lộn xộn: “Tôi biết anh không quen tôi, tôi cũng không quen anh. Không đúng, ý tôi là quen hay không không quan trọng, mấu chốt là tôi hình như có thể…”

Bình luận

Để lại bình luận