Chương 5

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 5

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Tiếng Nói Từ Đôi Mắt Hổ Phách

…nghe thấy tiếng lòng của tôi?

Đôi mắt màu hổ phách kia như biết nói. Tim Tô Yểu đập thình thịch, cảm giác như bị biển sâu nuốt chửng, tay chân lạnh ngắt, hơi thở tắc nghẹn.

“Lương, Lương Sở Uyên, phải không?” Giọng cô run rẩy nhưng ngữ khí lại vô cùng chắc chắn.

Lương Sở Uyên cụp mắt xuống. Sao cô ấy biết cả tên mình? Nếu mấy câu trước Tô Yểu có thể coi là tự hỏi tự đáp, vậy còn cái tên thì sao? Lương Sở Uyên chắc chắn mình không hề quen biết Tô Yểu.

Chẳng lẽ… cô ta là kẻ theo dõi? Hay là bọn lừa đảo giăng bẫy?

Giọng nói bên tai càng lúc càng hoang đường, Tô Yểu vội vàng ngắt lời anh: “Tôi không phải kẻ lừa đảo! Càng không phải kẻ theo dõi biến thái, cũng không hề cố ý dò hỏi về anh. Nếu không phải vừa rồi anh… nói cho tôi biết, tôi cũng không biết anh tên Lương Sở Uyên. Tôi nói với anh những lời này, chỉ là…” Chỉ là mọi chuyện diễn ra quá kỳ lạ, cô không muốn một mình gánh chịu áp lực này mà thôi.

“Thôi vậy.” Thấy vẻ mặt đề phòng của người đàn ông, Tô Yểu đột nhiên thấy nản lòng. Cô nghe được hay không nghe được tiếng lòng của anh ta thì cũng có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình đâu. Thế giới rộng lớn, chuyện lạ gì mà chẳng có, biết đâu người khác cũng có thể nghe được tiếng lòng của anh ta thì sao.

“Xin lỗi đã làm phiền.” Cuối cùng liếc nhìn Lương Sở Uyên một cái, lần này, anh ta không suy nghĩ gì cả. Tô Yểu cụp mắt xuống, không hiểu sao thấy hơi hụt hẫng. Cô vòng qua Lương Sở Uyên, chuẩn bị về nhà. Lần này không dám dẫm ô gạch nữa, kẻo lại đâm sầm vào người khác.

Nhưng cô mới đi được hai bước, cổ tay đã bị giữ lại. Tô Yểu không lập tức quay người. Cô lơ đãng nghĩ, nếu Lương Sở Uyên có thể nói chuyện, hẳn là trước khi giữ tay cô, anh ta sẽ nói “Chờ một chút” nhỉ?

Hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần đối mặt với đôi mắt kia, Tô Yểu mới quay đầu lại. Nhưng khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, phòng tuyến tâm lý hoàn toàn sụp đổ, tai cô vẫn không kiểm soát được mà nóng bừng lên.

Lương Sở Uyên dùng đôi mắt nói với cô: 【 Tôi tin cô. 】

Từ năm sáu tuổi, sau khi tận mắt chứng kiến mẹ mình nhảy từ lầu bốn xuống, Lương Sở Uyên chưa từng mở miệng nói thêm một lời nào.

Gia tộc Lương gia ở Ôn Thành thuộc hàng danh gia vọng tộc, gia thế hiển hách, tổ tiên mấy đời tích lũy công đức, tuy giới thượng lưu đông đảo nhưng Lương gia vẫn luôn đứng ở vị trí hàng đầu. Là người của Lương gia, việc Lương Sở Uyên không nói được cũng đồng nghĩa với việc anh tự động từ bỏ quyền thừa kế. Ai cũng nói con trai cả Lương gia, Lương Sở Thương, đã chiếm được lợi thế quá lớn, chẳng tốn chút công sức nào đã đoạt được phần tài sản vốn thuộc về em trai.

Sau khi Lương phụ xác định Lương Sở Uyên thực sự không thể nói chuyện, ông nhanh chóng đưa ra quyết định, gửi anh sang nước F. Vì tình trạng đặc biệt, một mình bị ném ở nước ngoài, Lương Sở Uyên cũng không thể đến trường học như những đứa trẻ bình thường. Anh có gia sư riêng, dạy một kèm một, trong căn phòng lớn chỉ có anh và giáo viên, ngoài ra không còn ai khác.

Hai mươi năm như một, số người anh tiếp xúc chỉ đếm trên đầu ngón tay, càng đừng nói đến bạn bè thân thiết có thể dốc bầu tâm sự. Cuộc sống của Lương Sở Uyên tẻ nhạt đến cùng cực, không có niềm vui nào đáng kể. Ngoại trừ việc anh có một người anh trai thỉnh thoảng lại bay sang thăm. Những lúc Lương Sở Thương đến nước F là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Lương Sở Uyên.

Người ngoài đồn thổi hai anh em nhà họ Lương quan hệ căng thẳng như nước với lửa. Chỉ có bản thân họ mới biết, tình cảm giữa hai người tốt đẹp đến nhường nào, xem đối phương là người thân duy nhất của mình. Lương gia nhà cao cửa rộng, nhưng tình thân lại bạc bẽo, trong huyết quản dường như không tìm thấy hai chữ “ấm áp”. Đấu đá tranh giành, lừa lọc dối trá, lòng người sâu không thấy đáy, chẳng biết dưới lớp mặt nạ kia là người hay là quỷ.

Bình luận

Để lại bình luận