Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Giao Thoa Và Chia Sẻ

“Anh có biết giọng nói của anh nghe như thế nào không?” Cô hỏi.

Lương Sở Uyên hơi ngạc nhiên. Giọng của tôi?

Tô Yểu cười cười, trả lại lời khen lúc nãy của anh: “Rất êm tai.”

Lương Sở Uyên ngẩn người, rồi bật cười. Nụ cười này kéo gần khoảng cách xa lạ giữa hai người lại không ít.

Sau khi ăn xong bánh ngọt, Tô Yểu và Lương Sở Uyên trao đổi phương thức liên lạc.

Cô thật đặc biệt. Lương Sở Uyên nghĩ.

Tô Yểu chớp mắt: “Anh cũng rất đặc biệt.” Theo lý mà nói, bị người khác nhìn thấu tâm tư không phải là chuyện vui vẻ gì. Nhưng Lương Sở Uyên thì khác. Sau một buổi tối tiếp xúc, Tô Yểu phát hiện tâm tư của anh cực kỳ trong sáng, sạch sẽ. Khi anh nói chuyện (bằng mắt) với người khác, anh rất tập trung và nghiêm túc, không hề lơ đãng hay có những suy nghĩ khiến người khác khó chịu. Ánh mắt anh truyền tải thông tin một cách đơn giản và rõ ràng nhất, trong suốt đến mức như đã được chọn lọc kỹ càng, bề ngoài và nội tâm rất tương đồng.

Người như vậy, tuy không thể nói chuyện, nhưng vẫn sống một cách quang minh lỗi lạc. Như thế không phải là đặc biệt sao? Quả thực đặc biệt đến gần như hoàn hảo. Mãi sau này Tô Yểu mới biết, Lương Sở Uyên có thể như vậy, phần lớn là do hoàn cảnh tạo nên tính cách.

“Anh mới về nước, có biết đường không?”

Biết. Để tôi đưa cô về. Lương Sở Uyên nhìn cô.

Tô Yểu vui vẻ đọc địa chỉ: “Có tiện đường không?”

Cô cũng ở Bích Nhai Loan à? Lương Sở Uyên kinh ngạc.

Bích Nhai Loan chia làm hai khu đông và tây. Tuy cùng một khu đất nhưng khoảng cách giàu nghèo lại như trời với vực. Khu đông tựa lưng vào sông Ôn Giang, vị trí đắc địa, giá cả cũng vì thế mà tăng vọt, cư dân toàn là giới nhà giàu. Khu tây thì dành cho người bình dân, dù thuê hay mua, căn hộ cũng vừa đủ cho một người ở. Lương Sở Uyên ở khu đông, Tô Yểu ở khu tây.

Chỗ Tô Yểu ở, đèn đường dưới lầu bị hỏng, ánh sáng lờ mờ khiến cô không thể nhìn rõ đôi mắt Lương Sở Uyên, tự nhiên cũng không nghe được tiếng lòng anh. “Chỗ này tối quá, tôi không nghe được anh nói gì.”

Lương Sở Uyên hiểu ý, lấy điện thoại ra soạn tin nhắn: 【 Vậy tôi đợi cô ở đây. 】

“Được.” Tô Yểu gật đầu, “Vậy tôi lên trước.”

Về đến nhà, Tô Yểu ra cửa sổ tìm kiếm bóng dáng Lương Sở Uyên ở dưới lầu, nhưng ngoài ánh đèn đường và bóng cây ra, cô chẳng thấy gì khác. Lầu cao quá. Hơi thất vọng, cô nhắn tin báo bình an cho Lương Sở Uyên, rồi ngồi dựa vào cửa sổ ngẩn ngơ, nhớ lại những lần gặp gỡ tình cờ hôm nay, cảm giác như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, trái tim chưa lúc nào ngừng đập mạnh. Có thể nghe được tiếng lòng của một người câm, lại còn là người duy nhất, đây là cái năng lực đặc biệt quái quỷ gì vậy?

Càng nghĩ càng thấy khó tin, Tô Yểu lên mạng tìm kiếm, đủ loại câu trả lời, nhưng chẳng có cái nào đáng tin cậy. Bỏ cuộc, cô thoát khỏi trang web. Cùng lúc đó, điện thoại rung lên, một tin nhắn mới. Từ Tằng Bích Thiêm. Anh ta hẹn cô cuối tuần đi xem phim.

Sau khi nhìn Tô Yểu vào thang máy, Lương Sở Uyên đứng đợi dưới lầu thêm năm phút, nhận được tin nhắn cô đã về đến nhà an toàn, anh mới quay người đi về khu đông. Đoạn đường này không gần lắm, khu đông gần sông Ôn Giang, càng đi càng thấy lạnh. Lương Sở Uyên lơ đãng nghĩ, thực ra ở khu tây cũng khá tốt.

Trở lại căn hộ, thấy phòng khách sáng đèn, Lương Sở Uyên cũng không quá ngạc nhiên. Người đàn ông đang ngồi bên bàn trà nghe thấy tiếng động, không quay đầu lại: “Về rồi à?”

Thay giày xong, Lương Sở Uyên đi tới, tiện tay lật vài trang hợp đồng trên bàn, ra hiệu: Sao anh lại ở đây?

Lương Sở Thương tháo kính xuống: “Hôm nay sinh nhật em, anh sao quên được.” Đưa ra một chiếc chìa khóa, Lương Sở Thương nới lỏng cà vạt, “Cho em này. Sinh nhật vui vẻ.”

Lương Sở Uyên cất chìa khóa vào túi quần. Đây là chìa khóa gì?

“Chìa khóa phòng tranh anh chuẩn bị cho em. Mới ăn tạm bát mì, có cần gọi cho em không?”

Bình luận

Để lại bình luận