Chương 27

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 27

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Tỏ Tình Trong Cơn Say Và Nụ Hôn Ngọt Ngào

Cô trông như đã ngủ say, nhưng nếu ghé sát lại sẽ thấy đôi mắt cô không hoàn toàn nhắm nghiền, hàng mi ươn ướt, trong cơn mơ màng vẫn ánh lên chút thần thái, cảm giác như giây tiếp theo cô sẽ mở to mắt, cười nói với anh “Năm mới vui vẻ”.

Đặt cô lên giường xong, Lương Sở Uyên kéo chăn đắp cho cô, nhưng lại không lập tức rời đi. Anh để lại một mẩu giấy nhắn, sợ sáng mai Tô Yểu tỉnh dậy không hiểu chuyện gì mà hoảng sợ. Đặt mẩu giấy dưới cốc nước thủy tinh, ánh mắt Lương Sở Uyên bất giác dừng lại trên gương mặt Tô Yểu. Thấy Tô Yểu đang mỉm cười trong giấc ngủ, anh cũng bất giác cười theo. Thầm nghĩ cô gái này lúc say rượu cũng thật yên tĩnh, ngoan ngoãn đến lạ, khuôn mặt hồng hào như trái táo, càng tôn thêm vẻ đẹp của cô.

Giúp Tô Yểu nhét tay vào trong chăn, Lương Sở Uyên đang định đứng dậy rời đi thì thấy Tô Yểu đột nhiên mở to mắt, nhìn thẳng vào anh nói: “Lương Sở Uyên, năm mới vui vẻ.” Từng chữ đều rất rõ ràng.

Đây hình như là lần đầu tiên anh nghe Tô Yểu gọi tên đầy đủ của mình. Như để kiểm chứng điều gì đó, anh nhìn thẳng vào mắt cô, thầm nghĩ một câu trong đầu. Thấy cô không có phản ứng gì, anh biết cô vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ là đang làm điều mà anh nghĩ cô luôn muốn làm mà thôi.

Em đang nhìn gì vậy? Anh hỏi bằng ánh mắt.

Tô Yểu không nghe thấy, vẫn nhìn anh chăm chú. Lương Sở Uyên thấy buồn cười. Em say rồi.

“Đang nhìn anh.”

Bất ngờ nhận được câu trả lời, Lương Sở Uyên thoáng bối rối trong giây lát. Biết rồi.

“Ừm, hửm.”

Tô Yểu nhướng mày: “Anh định đi à?”
Lương Sở Uyên yên tâm hơn một chút, gật đầu.

“Ồ, vậy anh đi đi.” Tô Yểu kéo chăn lên cao, che gần hết khuôn mặt.

Lương Sở Uyên lại bật cười, cảm thấy Tô Yểu lúc này có chút trẻ con, giống như đứa bé ba tuổi. Anh đứng dậy. Vậy anh đi nhé?

“Tôi nghe được.”
Lương Sở Uyên cúi đầu nhìn cô. Nghe được gì?

“Anh nói tôi trẻ con, giống đứa bé ba tuổi.” Tô Yểu ngồi dậy, nghiêm mặt nói, “Anh còn nói, anh muốn hôn tôi, hỏi tôi có được không.”

Phản ứng đầu tiên của Lương Sở Uyên là giải thích. Nhưng anh không thể nói chuyện, nên những suy nghĩ trong đầu trở nên hỗn loạn, truyền đến tai Tô Yểu cũng chẳng thành câu hoàn chỉnh. Bên tai im lặng hồi lâu, Tô Yểu suy nghĩ một chút, rồi bỗng nhiên đưa tay kéo anh lại gần.

“Có thể.” Cô nhấn mạnh: “Em nói, có thể.” Có lẽ là do men rượu tác động đi. Cô nghĩ. Cho nên khi hôn Lương Sở Uyên, trong đầu cô lại nghĩ vẩn vơ, mình phải đánh răng mới được, mùi rượu khó ngửi quá.

Nụ hôn không kéo dài quá lâu. Khi đôi môi tách ra, một chân Lương Sở Uyên đã đè lên giường. Hơi thở cả hai đều gấp gáp, khoảng cách giữa hai thân thể gần trong gang tấc. Tô Yểu híp mắt nhìn vào con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt của Lương Sở Uyên, trong veo mà dịu dàng. Anh lại nghĩ câu nói kia: Em có thích anh không?

“…” Giống như bị thôi miên, Tô Yểu cũng trở nên không chắc chắn, “Em không biết.”

Lương Sở Uyên hít sâu một hơi, thu lại cái chân đang quỳ trên giường. Thôi được rồi, em ngủ đi. Tô Yểu vẫn ghét bỏ mùi rượu.

“Ngày mai được không?”

Lương Sở Uyên cụp mắt, ý nghĩ có chút hụt hẫng. Có lẽ ngày mai Tô Yểu sẽ chẳng nhớ gì hết. Đỡ cô nằm xuống, anh lại vén tóc giúp cô. Ngủ ngon.

“Nhưng anh còn chưa nói với em năm mới vui vẻ.”

Lương Sở Uyên hôn lên mắt cô. Năm mới vui vẻ, Yểu Yểu của anh.

Mùi thức ăn thơm phức, dù cách một cánh cửa, vẫn len lỏi qua khe hở bay vào phòng. Tô Yểu mở mắt, nhìn thấy trần nhà xa lạ, cô im lặng trong giây lát. May mà đầu giường có mẩu giấy nhắn. Trên giấy chỉ viết đơn giản tình hình tối qua. Cô gấp tờ giấy lại, không thể không thừa nhận Lương Sở Uyên vô cùng chu đáo. Mở cửa phòng đi ra, lần theo mùi hương vào bếp, Tô Yểu dừng lại, nhìn thấy bóng dáng bận rộn kia, cô lên tiếng: “Anh đang làm gì vậy?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận