Chương 30

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 30

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Sự Nghi Ngờ Của Mẹ Và Lời Nói Dối Bất Đắc Dĩ

Cũng không biết Mộc Vi tin hay không, bà liên tục gật đầu: “Không tồi, không tồi, cậu này không tồi. Mẹ thấy cậu ta cao ráo, đẹp trai, trông đáng tin cậy đấy. Tuổi chắc cũng sàn sàn con nhỉ?”

“Nhỏ hơn con mấy tháng ạ,” Tô Yểu hơi dừng lại, “Mẹ xuống lầu ạ?”

“…” Mộc Vi mếu máo, “Chẳng phải mẹ giúp con xem xét sao.”

Tô Yểu dĩ nhiên không muốn Mộc Vi biết tiến triển của cô và Lương Sở Uyên, “Con còn chưa biết bát tự của người ta đâu, mẹ nói linh tinh gì vậy?”

“Còn chưa thành đôi à? Mẹ không tin.”
Tô Yểu lầu bầu: “Tin hay không tùy mẹ.”

Mộc Vi kéo cô ngồi xuống, “Con nói cho mẹ nghe đi, cậu ta họ gì, làm nghề gì, nhà có ai nữa, có phải con một không…”
“Mẹ, mẹ định điều tra hộ khẩu đấy à?”

“Mẹ sắp xếp cho con mấy đối tượng xem mắt có ai là mẹ không biết rõ gốc gác đâu? Giờ mẹ giúp con đánh giá trước, chẳng phải sợ con bị lừa sao?”

Tô Yểu bực bội dụi mặt, rối rắm một lát, cô nghiêm túc nhìn Mộc Vi: “Nếu, con nói là nếu thôi nhé, anh ấy không thể nói chuyện, mẹ thấy sao?”

Mộc Vi sầm mặt xuống, “Có ý gì?”
“Nghĩa đen ạ.”

Mộc Vi im lặng hồi lâu, lâu đến mức Tô Yểu tưởng bà đã quên câu hỏi lúc nãy: “Thật ra mẹ thấy, điều kiện bên ngoài không quá quan trọng, quan trọng là người phải khỏe mạnh, hợp với mình mới được. Mẹ thấy cậu Tằng kia cũng rất được…” Nhìn thấy mẹ mình biến sắc mặt ngay tại chỗ, Tô Yểu nhất thời khó chịu đến mức mũi cay xè. Cô quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Con lừa mẹ thôi.” Anh ấy có thể nói chuyện, chỉ là mọi người không nghe được mà thôi.

Mộc Vi ở Ôn Thành một ngày rồi về Gia Thành. Trước khi đi, bà còn nhấn mạnh với Tô Yểu: “Con chỉ được làm bạn với cậu trai kia thôi đấy, nghe chưa?”

Nghe chưa? Nghe rồi. Nhưng Tô Yểu căn bản không để trong lòng. Chân trước vừa tiễn Mộc Vi đi, chân sau đã nhắn tin cho Lương Sở Uyên: Bên em xong việc rồi.

Lương Sở Uyên: Để anh qua đón em.
Tô Yểu: Được.

Họ đã hẹn nhau ăn tối. Sau khi gửi định vị qua, Tô Yểu tìm một cửa hàng thức ăn nhanh ngồi đợi. Mới chờ được mười phút, Lương Sở Uyên đã đến.

“Lúc nãy anh ở gần đây à?”

Ừ, có chút việc. Anh nắm tay cô. Muốn ăn gì?

“Được, em không kén chọn.” Nói xong Tô Yểu nhìn bàn tay mình và tay Lương Sở Uyên đang nắm chặt, bỗng dưng bật cười.

Lương Sở Uyên nhìn cô. Cười gì vậy?

Tô Yểu ghé sát tai anh, thì thầm: “Cười vì phúc lợi của bạn gái cũng nhiều thật.” Lúc chưa thành đôi thì là quý ông lịch lãm; sau khi thành đôi thì biến thành bạn trai chu đáo. Tô Yểu cứ tưởng họ cần một khoảng thời gian để thích ứng với sự thay đổi quan hệ, không ngờ nhanh như vậy mọi thứ đã vào guồng.

Lương Sở Uyên xoa xoa tai, suy nghĩ lại lệch sang hướng khác: Phúc lợi còn nhiều hơn nữa cơ.

Tô Yểu ngây người một chút, hiếm khi gò má nóng bừng, cô kéo ra khoảng cách giữa hai người, “Lương Sở Uyên, anh, anh này…” Là vì xác định quan hệ rồi sao? Ngay cả suy nghĩ cũng thả lỏng, không còn câu nệ, không còn khắc chế, nghĩ gì liền dùng ánh mắt biểu đạt ra hết, trắng trợn đến mức làm người ta ngượng ngùng.

Lương Sở Uyên cảm thấy oan uổng: Anh vẫn luôn như vậy mà.

“Đáng tiếc là em lại có thể nghe được suy nghĩ trong lòng anh.”
Tô Yểu có chút đắc ý, “Cho nên anh đừng hòng lừa được em.”

Lương Sở Uyên nhìn cô cười. Anh sẽ không lừa em. Anh sẽ cho em biết tất cả những gì anh nghĩ, không hề giữ lại.

Sau kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, Lương Sở Uyên phải bay sang nước F một chuyến. Nghe nói bên đó có công việc cần xử lý, chưa chắc ngày về, nhanh thì một tuần, lâu thì một tháng. Tô Yểu xin nghỉ nửa ngày, tiễn anh ra sân bay.

“Mới yêu nhau đã phải xa nhau cả tháng trời, chúng ta cứ như yêu xa xuyên quốc gia ấy nhỉ.”

Vì trong xe còn có người ngoài, Lương Sở Uyên phối hợp làm thủ ngữ giống như suy nghĩ trong lòng: Nếu em nhớ anh, anh sẽ về sớm.

Bình luận (0)

Để lại bình luận