Chương 32

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 32

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Mời Bất Ngờ Và Cuộc Gọi Từ Quan Đình

Tông Minh trông có vẻ cũng biết pha cà phê. Tô Yểu “ồ” một tiếng, rót thêm một cốc nước, “Vậy tôi về trước.”

“Khoan đã.”
Tô Yểu quay đầu lại, “Có chuyện gì sao ạ?”

“Tan làm có rảnh không? Uống một ly?”

Ghi chú của người edit: Thả thính đêm khuya!!! Ai còn thức không?

Tô Yểu theo bản năng muốn từ chối. Tông Minh như đọc được suy nghĩ của cô, lại nói thêm một câu: “Dù sao chúng ta cũng từng học chung, giám đốc Tô không nể mặt tôi chút nào sao?”

“Sao có thể chứ ạ?” Tô Yểu cười cười, “Chỉ là đang nghĩ xem phải nói với bạn trai thế nào.”

Ánh mắt Tông Minh lóe lên, “Vậy thì sao?”
“Cùng đồng nghiệp ăn bữa cơm thôi mà, anh ấy chắc không có ý kiến đâu.” Tô Yểu giơ ly nước lên, “Tan làm gặp.”

Tô Yểu đi rồi, Tông Minh đứng lại trong phòng trà nước một lát. Bạn trai? Là cái người lần trước sao?

Trở lại văn phòng, Tô Yểu nhắn hai tin nhắn cho Lương Sở Uyên và Quan Đình. Lương Sở Uyên hình như rất bận, không trả lời ngay. Nhưng Quan Đình thì trả lời rất nhanh, còn gọi thẳng một cuộc điện thoại đến, giọng điệu đầy hả hê. Mấy hôm trước Quan Đình biết cô và Lương Sở Uyên thành đôi liền bắt đầu cười nhạo cô, nói thẳng lúc trước nên cá cược, đảm bảo cô thua sạch cả nhà.

“Cậu đúng là đi theo tiếng gọi con tim nhỉ.” Quan Đình nói câu này Tô Yểu nghe hiểu được, cô phản bác: “Anh ấy chỉ không nói được thôi, chứ có phải làm chuyện gì giết người phóng hỏa đâu. Cậu thử nghĩ xem có ai sánh được với anh ấy không? Mình lại thấy không nói được cũng khá tốt, mình vốn không thích mấy người dẻo miệng.”

“Vậy à.” Quan Đình cười đủ rồi, “Thế dì Mộc biết chuyện chưa?”

Tô Yểu nói mơ hồ: “Nửa thật nửa giả. Mới yêu nhau mấy ngày, mình cũng chưa nghĩ xa đến thế.”

Lúc này Quan Đình nghe tin Tô Yểu bị cái người gọi là “tình cũ không rủ cũng tới” kia hẹn ăn cơm, lập tức đập đùi: “Cậu giỏi thật đấy! Đào hoa không nở thì thôi, một khi đã nở là nở liền hai bông cực phẩm!”

“Quan Đình cậu nói chuyện nghiêm túc chút đi.”
“Mình nói nghiêm túc mà. Người này chắc chắn thích cậu. Cậu có thể nhân cơ hội này cân nhắc giữa hai người họ, tận dụng thời cơ đi.”

Hai mắt Tô Yểu trợn tròn, trực tiếp cúp máy. Cô đúng là bị cửa kẹp vào đầu mới đi nhờ Quan Đình phân tích hộ. Bước ra khỏi thang máy, cô lại nhìn điện thoại. Lương Sở Uyên vẫn chưa trả lời. Mấy ngày nay anh rất bận.

Tô Yểu không ngờ địa điểm Tông Minh hẹn lại chính là nơi lần đầu tiên cô ăn tối cùng Lương Sở Uyên – nhà hàng nhạc sống kia.

“Cô từng đến đây rồi à?”
Tô Yểu không nói nhiều, chỉ gật đầu: “Ừm.”

Vị trí lần trước ngồi đã có người đặt trước. Hai người tùy tiện chọn một bàn không quá xa cửa. 7 giờ tối, đúng giờ cao điểm, ca sĩ trên sân khấu đang chuẩn bị nhạc cụ, tiếng nói chuyện trong quán nhỏ dần, ánh đèn cũng mờ đi, không gian trở nên yên tĩnh hơn. Gọi món xong, Tông Minh lại chọn hai ly cocktail, “Cocktail ở đây không tệ.”

Tô Yểu cười cười, “Lần trước đến không gọi, lần này thử xem.”

“Tôi thấy cô so với hồi đi học…” Tông Minh lựa lời, “thay đổi rất nhiều.”

“So với chuyện đó, thật ra tôi tò mò hơn là, anh lại có ấn tượng về tôi.” Thời đi học, Tô Yểu chỉ biết cắm đầu vào sách vở, ngày nào cũng ngồi lì trong lớp làm bài tập, đến nhà vệ sinh cũng lười đi. Trừ những lần thi cử thứ hạng của cô trở thành đề tài bàn tán, những lúc khác cô gần như vô hình.

“Tại sao phải tò mò? Lúc đó cô nổi tiếng trong khối lắm đấy.”
“Nổi tiếng?” Tô Yểu nghi hoặc, “Vì sao?”

“Thường thắng tướng quân.” Tông Minh cười, “Tôi phải cố gắng rất lâu mới giật được danh hiệu hạng nhất của cô đấy, tuy chỉ giữ được kỷ lục ba lần thôi.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận