Chương 38

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 38

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Đồn Thổi Và Lời Thú Nhận Muộn Màng

Để được nghỉ Tết Âm lịch dài hơn, Tô Yểu quyết định làm bù trước. Sau chuỗi ngày làm việc quần quật, không cần cố gắng giảm béo, cân nặng cô cũng tự giác sụt đi hai cân. Trong lúc cô bận rộn, Lương Sở Uyên cũng chẳng hề nhàn rỗi. Tô Yểu nghĩ hai người mới yêu nhau, không cần can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng của đối phương, mỗi người cần có không gian riêng thì tình yêu mới bền vững. Vì vậy, cô cũng không hỏi nhiều xem anh bận bịu những gì.

Kể cả Tông Minh, từ sau lần anh ta thổ lộ rằng từng thích mình, Tô Yểu theo bản năng muốn giữ khoảng cách. Giờ cô là hoa đã có chủ, nên chú ý giữ ý tứ, ví dụ như hạn chế tiếp xúc với người khác phái. Đặc biệt là trong văn phòng đã bắt đầu râm ran lời đồn về mối quan hệ giữa cô và Tông Minh.

Đều do cái miệng của Hoàng Uyển mà ra. Cô ta nói hình như thấy Tô Yểu đi cùng Tông Minh ở bờ sông Ôn Giang. Chỉ một câu nói bâng quơ đã khuấy động cả mặt hồ yên ả. Tô Yểu ra sức phủ nhận, những người khác ngoài miệng nói tin tưởng nhưng cô biết, lời đồn sẽ không dừng lại ở đó. Cô quyết định làm lơ, coi như không quen biết Tông Minh là được, dù sao cũng ở hai phòng ban khác nhau.

Sau bữa cơm duy nhất đó, cô và Tông Minh cũng chỉ ngồi cùng bàn trong buổi tiệc thường niên của công ty mà thôi. Điền Lệ Quân vắng mặt, trên sân khấu đang diễn ra màn bốc thăm trúng thưởng, không khí vô cùng náo nhiệt, mọi người thực sự thả lỏng. Tông Minh trở thành tâm điểm trêu chọc, Tô Yểu chẳng hứng thú, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.

Lương Sở Uyên thích thuê đĩa về nhà xem phim, có rất nhiều bản phim quý hiếm. Gần đây anh xem lại hai bộ phim Tô Yểu chưa từng xem, liền vừa xem vừa “bình luận” trực tiếp cho cô. Lương Sở Uyên rất biết cách kể chuyện, Tô Yểu nghe đến mê mẩn, đến nỗi người khác gọi tên cô mấy lần cũng không hay biết.

“Giám đốc Tô cứ cắm mặt vào điện thoại mãi, chẳng chịu nói chuyện với chúng ta gì cả.” Giọng Tông Minh mang theo ý trêu chọc, nhưng không hề khó chịu.

Tô Yểu vội cất điện thoại đi, còn chưa kịp mở miệng, Hoàng Uyển đã nhanh nhảu nói thay: “Chị Tô dạo này hay xem điện thoại lắm nhé, có phải có tin vui gì muốn báo cho bọn em không?”

Tông Minh biết thừa cái gọi là “tin vui” kia là gì, nhưng anh ta không vạch trần, chỉ nhìn Tô Yểu. Thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình, Tô Yểu đành thừa nhận: “Bạn trai đi công tác nước ngoài, tôi xem điện thoại nhiều một chút cũng không quá đáng chứ?”

Mọi người ồ lên một trận, vài người còn nhìn về phía Tông Minh với ánh mắt đầy ẩn ý, như thể đang nhìn một kẻ dự bị tội nghiệp. Hoàng Uyển phản ứng lại đầu tiên, cô ta tiến lên: “Chị Tô, bạn trai chị trông thế nào, cho bọn em chiêm ngưỡng dung nhan đi.”

Lông mày Tô Yểu nhíu lại, nói là không có ảnh. Thực tế, điện thoại cô lưu khá nhiều ảnh chụp trộm Lương Sở Uyên, anh không thích chụp ảnh lắm. Nhưng kể cả ảnh chụp trộm thì anh vẫn đẹp trai ngời ngời. Tô Yểu có chút tư tâm không muốn cho họ xem vẻ đẹp của anh. Lương Sở Uyên là của cô, cô biết anh tốt thế nào là được rồi.

Hoàng Uyển như đoán trước được câu trả lời của Tô Yểu, che miệng cười khúc khích: “Chị Tô vẫn kín đáo như vậy nhỉ. Là anh chàng đi Maybach hôm đó phải không?” Cô ta đã tự hình dung ra một ông chú bụng phệ, nếu không tại sao Tô Yểu lại phải giấu giếm kỹ thế.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Lương Sở Uyên. Tô Yểu gật đầu qua loa lấy lệ, nói “ừ”, rồi cầm điện thoại đi ra nhà vệ sinh, không muốn bị cuốn vào chủ đề này thêm nữa.

Sau khi từ nhà vệ sinh ra, Tô Yểu không quay lại chỗ ngồi ngay mà ra sảnh nghỉ ngơi, nhắn tin trò chuyện với Lương Sở Uyên. Khi Tông Minh tìm đến, anh ta bắt gặp cảnh Tô Yểu đang cười tươi như hoa với chiếc điện thoại. Có chút chói mắt.

“Sao không về phòng? Mọi người đang phát lì xì đấy.”
Tô Yểu thu lại nụ cười nơi khóe mắt: “Chán quá.”

Tông Minh ngồi xuống bên cạnh cô, dáng vẻ nhàn nhã, anh ta khẽ nới lỏng cà vạt: “Đúng là rất chán.”

Tô Yểu không muốn người khác thấy cô và Tông Minh ngồi riêng với nhau, chỉ ngồi đúng ba giây đã đứng dậy: “May mà anh nhắc, tôi phải quay về nhận lì xì mới được.”

“Tô Yểu.”
Bước chân Tô Yểu dừng lại, có chút đau đầu.
“Có phải cô đang tránh mặt tôi không?”

Cô im lặng suy nghĩ, quay đầu lại cũng không phủ nhận: “Anh có biết mấy ngày gần đây trong văn phòng đồn thổi về chúng ta thế nào không?”
“Nói thế nào?”
“Cái đó không quan trọng. Quan trọng là chúng ta nên giữ khoảng cách để dập tắt lời đồn. Hơn nữa anh cũng biết, chúng ta ở hai phòng ban khác nhau, vốn dĩ không nên quá thân thiết.”

“Tôi thấy chúng ta cũng đâu có hành động gì quá phận.”
“Nhưng người khác không nghĩ vậy.” Tô Yểu thở ra một hơi, “Vậy tôi đi trước.”

Tô Yểu đi rồi, Tông Minh ngồi một mình ở đó rất lâu. Có đồng nghiệp đến gọi, anh ta mới hoàn hồn. Anh ta cứ mãi nghĩ, Tô Yểu vẫn hợp với phong thái thẳng thắn này hơn. Tự tin, không vòng vo, giống như hồi cấp ba, rõ ràng chỉ là một cô gái chỉ biết học hành, chẳng màng thế sự, nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt. Ít nhất là hợp mắt anh ta.

Bình luận (0)

Để lại bình luận