Chương 43

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 43

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Vết Tích Đêm Hoang Đường Và Cuộc Gọi Bất Ngờ

Sau phòng tắm có một chiếc kệ gỗ, vừa cao vừa lớn nhưng bề ngang lại hẹp. Lương Sở Uyên mới về nước, đồ đạc không nhiều, trên kệ chỉ bày vài món đồ trang trí nhỏ, trông khá trống trải, tự nhiên cũng không nặng lắm. Cú va chạm của khuỷu tay này—

Phát ra tiếng loảng xoảng. Giống như hiệu ứng domino, chiếc kệ gỗ đổ sập, kéo theo những vật phẩm trên đó rơi loảng xoảng xuống sàn, từ ngăn nắp đến hỗn độn, chỉ trong nháy mắt.

Tô Yểu đang bị gặm môi khẽ trừng mắt, muốn Lương Sở Uyên quay đầu nhìn xem, ai ngờ kẻ đầu sỏ Lương Sở Uyên lại chẳng hề bận tâm, cùng lắm chỉ giật giật tai. Anh siết chặt cằm cô. Mặc kệ nó.

Hình ảnh trước mắt đảo lộn, Tô Yểu ngã vào chiếc giường lớn mềm mại. Côn thịt còn chưa kịp rút ra, cảm giác dương vật xoay gần nửa vòng bên trong huyệt động mềm mại, sự kích thích bất ngờ mang lại cho cô cảm giác đê mê tột đỉnh! Côn thịt ngóc đầu trở lại khiến hoa huyệt vừa trải qua cao trào lại co rút thít chặt. Lương Sở Uyên đã có kinh nghiệm lần đầu, lúc này anh không vội vàng thúc mạnh mà dừng lại vài giây, chậm rãi đưa đẩy, chờ đợi cơn sóng tình mới ập đến, mới khôi phục lại bản tính – bản tính hung hãn, cuồng dã.

Tô Yểu bị bản tính này thao đến kêu lên ư ư a a, ý thức dần tan rã. Cô mặc cho Lương Sở Uyên lật người mình lại, thời điểm côn thịt không ngừng công thành đoạt đất lại khàn giọng rên rỉ. Sung sướng đến hốc mắt cay xè, cô nằm trên giường nức nở cầu xin tha thứ, người đàn ông phía sau vẫn rong ruổi điên cuồng, càng thêm ra sức. Cô mơ màng nhìn về phía sau, chỉ thấy chiếc kệ gỗ đổ nát và những mảnh vỡ vương vãi trên sàn, một mớ hỗn độn.

Sáng sớm 6 giờ, trời quang đãng không một gợn mây, bầu trời xanh thẳm tĩnh lặng của mùa đông lộ ra vẻ đẹp dịu dàng hiếm có. Nghe thấy tiếng động, lông mày Tô Yểu nhíu lại, quờ tay ra bên cạnh, nhưng không chạm vào chiếc điện thoại như dự đoán mà là một mảng da thịt ấm áp rắn chắc. “…” Cô mở choàng mắt, cơn đau nhức nơi thắt eo ập đến khiến cô lập tức hít một hơi khí lạnh, “Ui da…”

Cơn đau từ trận mưa rền gió dữ đêm qua thoáng chốc ùa về. Nhìn dung nhan say ngủ tuyệt đẹp trước mắt, Tô Yểu sợ hãi thu tay lại, che miệng, sợ đánh thức Lương Sở Uyên. Rốt cuộc cũng không qua được ải mỹ nhân. Tối qua đến cuối cùng cô giống như say rượu vậy, đầu óc trống rỗng, bị Lương Sở Uyên kéo từ giường xuống thảm, rồi lại từ thảm đến góc tường, lăn qua lộn lại. Tay chân mềm nhũn như không phải của mình, cô hóa thành vũng xuân thủy mặc cho Lương Sở Uyên nhào nặn, anh thúc vào từ phía trước thì cô ưỡn người đón nhận, anh cắm vào từ phía sau cô liền cong mông phối hợp, vô cùng ngoan ngoãn. Đến khi kết thúc, hình như cô còn được tắm rửa qua loa. Là Lương Sở Uyên giúp cô tắm. Không chỉ vậy, anh còn bôi thuốc mỡ lên hạ thân cho cô, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, đầu ngón tay mang theo thuốc mỡ len lỏi vào hoa huyệt, xúc cảm đó càng khiến người ta khó quên.

Cũng chẳng ăn tối, không biết anh lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy.

Điện thoại lại rung lên không ngừng. Tô Yểu chịu đau vòng qua người anh lấy điện thoại, vừa nhìn đã thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ “Mộc Thái Hậu”.

Chúc mừng năm mới cả nhà!!! Chúc mọi người có một năm mới vui vẻ và tràn đầy hạnh phúc ^-^

Tô Yểu run rẩy đi ra ban công gọi điện thoại, trên người chỉ khoác chiếc áo sơ mi của Lương Sở Uyên, rộng thùng thình, vạt áo gần chấm đến đầu gối. Điện thoại đổ chuông hai hồi thì có người bắt máy.
“Yểu Yểu, hôm nay mấy giờ con về?”

Tô Yểu véo nhẹ mũi, cảm thấy đầu hơi đau: “Chắc mai con mới về được mẹ ạ.”
“Sao lại đến mai? Hôm qua đã bảo hôm nay về cơ mà.” Mộc Vi có chút không vui, “Con ốm à? Sao giọng nghe khàn thế?”

Mộc Vi chỉ thuận miệng hỏi vậy, Tô Yểu suýt sặc nước miếng, “Có sao ạ?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận