Chương 44

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 44

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Đề Nghị Bất Ngờ Và Sự Thật Bị Che Giấu

“Nghe như bị cảm ấy. Con ở một mình bên ngoài phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, biết chưa? Dạo này trời lạnh lắm, đừng có học đòi người ta…” Mộc Vi lại bắt đầu bài ca bất tận. Tô Yểu nghe đến ngẩn người, một cơn gió lạnh thổi qua, cô mới nhận ra mình chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi đứng ngoài ban công lộng gió.

Rất lạnh. Đặc biệt là khi nhìn về phía sông Ôn Giang xa xa, hàn khí càng thêm đậm đặc, gió lạnh như dao cứa vào da thịt. Tô Yểu run lập cập, ôm lấy cánh tay đi vào trong nhà, bắt gặp Lương Sở Uyên cũng vừa ra tìm cô. Cô chỉ vào chiếc điện thoại bên tai, nói không thành tiếng: “Mẹ em.”

Nhanh vào đi kẻo lạnh. Anh nói bằng mắt. Tô Yểu sửng sốt, cũng đúng. Cô bật loa ngoài, ngây ngô ôm lấy cánh tay anh để sưởi ấm. Vì chênh lệch chiều cao, chân cô đạp nhẹ lên mu bàn chân anh. Hai người thân mật không lời, tiếng Mộc Vi lải nhải bên tai trong không gian tĩnh lặng của buổi sớm mai nghe thật dài, lại thật trống trải.

Thật lâu sau, vất vả lắm mới chờ được Mộc Vi dừng lại, Tô Yểu nhân cơ hội đưa điện thoại lại gần miệng: “Mẹ, mai con sẽ về, mai mình nói tiếp được không mẹ?”
“Được rồi, mai nhớ về sớm đấy.”

Mai em về thật à? Lương Sở Uyên hỏi sau khi cô cúp máy.
Tô Yểu gật đầu, gãi nhẹ cằm anh: “Chúng ta lại phải xa nhau rồi.”

Lương Sở Uyên nhìn cô. Anh có thể đến Gia Thành cùng em.
“Nếu anh muốn gặp ba mẹ em…” Lương Sở Uyên nói tiếp.
“Đương nhiên là không được!”

Nhìn thấy trong mắt Lương Sở Uyên thoáng qua nét mất mát, Tô Yểu thầm mắng mình lỡ lời: “Ý em là, còn sớm quá, còn sớm… Để một thời gian nữa sẽ tốt hơn.”

Lương Sở Uyên cụp mắt che giấu cảm xúc, anh vuốt ve phần thịt mềm bên eo cô, thì thầm phụ họa theo lời cô: Được, vậy để sau. Tóm lại, lại có thêm một kỳ hạn, cũng không sao.

Xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp, Tô Yểu ôm cổ anh hôn một cái: “Kỳ hạn này bàn sau nhé. Hôm nay anh muốn làm gì?” Làm tình chắc chắn là không được rồi. Trừ phi ngày mai cô không muốn về Gia Thành nữa.

Anh muốn ở bên em.
Tô Yểu ngẩn người: “Cái gì?” Anh muốn chúng ta dọn về ở chung.

Qua trạm thu phí, dòng chữ vàng chóe “Gia Thành chào đón quý khách” vụt qua cửa sổ. Tô Yểu thả lỏng người, lái xe hơn một tiếng đồng hồ cũng khiến cô hơi mệt. Sáng sớm tinh mơ đã lên đường, chỉ để Mộc Vi bớt cằn nhằn vài câu.

Xe tiến vào nội thành, đúng giờ cao điểm 8 giờ sáng, đường tắc nghẽn kinh khủng. Lần thứ ba Tô Yểu phải dừng xe bất đắc dĩ, rảnh rỗi không có việc gì làm, cô nhắn tin cho Lương Sở Uyên: Anh dậy chưa?

Năm phút sau Lương Sở Uyên mới trả lời, tình hình giao thông vẫn chẳng khá hơn. Năm phút đồng hồ đó, Tô Yểu đã suy nghĩ lung tung cả một hồi. Ví dụ như tại sao Lương Sở Uyên còn chưa trả lời tin nhắn? Có phải anh vẫn còn giận không? Vì cô không đồng ý dọn về ở chung sao? Nhưng đối với cô mà nói, chuyện chuyển nhà thực sự rất bất tiện, sao anh lại giận được chứ? Nhưng nghĩ vậy cũng không đúng, thật ra hôm qua Lương Sở Uyên không hề tỏ thái độ tức giận, thậm chí còn chẳng hề có suy nghĩ gì về chuyện đó. Là cô, là cô không thể quên được vẻ mặt của anh trong khoảnh khắc bị cô từ chối, thất thần, lạc lõng, giống như đứa trẻ bị lấy mất món đồ chơi yêu thích. Trong mắt anh là sự thỏa hiệp, nhưng cô lại vì sự thỏa hiệp đó mà vô cùng áy náy.

“Chúng ta ở rất gần nhau, chỉ cách mười phút đi bộ, em nghĩ thật sự không cần phải chuyển đi chuyển lại.” Sau khi chuyển nhà, cô sẽ không có cách nào đối phó với những lần đột kích bất ngờ của mẹ, đó là lý do thứ nhất. Một lý do khác, là cô muốn hai người có thể duy trì một khoảng cách nhất định trong giai đoạn đầu của tình yêu, sau đó mới cân nhắc xem có nên tiến thêm một bước thân mật hơn hay không.


Chú thích: Phần thân mật này không phải nói về thể xác, mà là mối quan hệ gắn kết sâu sắc hơn.

Thời gian hai người ở bên nhau quá ngắn, tốc độ phát triển lại quá nhanh. Mấy ngày đầu có lẽ còn có thể mặn nồng, nhưng cô dám chắc, chẳng bao lâu sau các vấn đề sẽ bắt đầu nảy sinh. Mâu thuẫn kéo đến sẽ khiến tình yêu trở nên khô khốc, mệt mỏi. Đến cuối cùng không ai biết họ có thể đi đến đâu, nói gì đến kết quả tốt đẹp, tất cả đều chỉ là lời nói suông.

Bình luận (0)

Để lại bình luận