Chương 46

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 46

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Sự Thật Bất Ngờ Và Lời Hứa Hẹn Cuối Cùng

“…” Trái phải đều không thoát được, Tô Yểu bất đắc dĩ gật đầu thừa nhận: “Cho nên con không muốn đi xem mắt, chán lắm.”

Tô Nguyên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi ăn bữa cơm thôi mà, có gì đâu. Hợp thì làm bạn, không hợp thì thôi, có đáng để con làm mẹ con tức giận không?”

“Nhưng mà…”
“Tô Yểu, bà ấy là mẹ con, sẽ không hại con đâu.” Tô Nguyên ngắt lời cô.

Tô Yểu trầm mặc. Lần nào cũng vậy, Tô Nguyên luôn dùng cách này để gây áp lực cho cô một cách lặng lẽ. Cô không phải không nghĩ đến việc nói cho họ biết mình đã yêu Lương Sở Uyên, chỉ là tình huống quá đặc biệt, cô không biết phải giải thích thế nào cho rõ ràng. Sau khi cân nhắc, cô đành lựa chọn thỏa hiệp: “Một lần cuối cùng thôi đấy.”

Cuối cùng Tô Nguyên cũng cười, đảm bảo với cô: “Một lần cuối cùng.”

Không cần chủ động làm hòa, ngày hôm sau Mộc Vi cũng chủ động gọi Tô Yểu ăn sáng. Tô Yểu đồng ý, hai người coi như chuyện chiến tranh lạnh hôm qua chưa từng xảy ra. Tô Yểu vén chăn lên, xem điện thoại, lại thấy máy đã tắt ngấm. Tối qua cô gọi video cho Lương Sở Uyên, nói được nửa chừng thì ngủ quên mất, không tắt máy, có khi bên kia anh cũng vậy, cứ thế kéo dài cả đêm, hết sạch pin.

Tối qua cô không nói cho Lương Sở Uyên biết chuyện mình phải đi xem mắt, giờ nghĩ lại có chút hối hận, cảm thấy vẫn nên báo cho anh một tiếng để tránh phiền phức không đáng có. Tìm được sạc pin, cô cắm vào rồi ấn khởi động máy. Nghe tiếng Mộc Vi thúc giục, đành phải ra ngoài trước, ăn sáng xong rồi tính.

“Mẹ nói với người ta rồi nhé, 5 giờ chiều, ăn cơm ở Yên Vũ Lâu bên kia, con nghe rõ chưa?”
“Dạ.” Tô Yểu ngoài mặt đáp ứng nhưng vẫn tỏ ra không hứng thú, cô húp một ngụm cháo, thuận miệng hỏi: “Người đó tên gì, có ảnh không mẹ?”

“Có có có,” Tâm trạng Mộc Vi rất tốt, bà lúi húi tìm điện thoại, lấy ra tấm ảnh, “Cậu này trông sáng sủa đẹp trai lắm, công việc cũng ổn định… Này, con xem đi.”

Tô Yểu nhận lấy, nhìn vào tấm ảnh, kinh ngạc đến mức đánh rơi cả thìa.
“Đẹp trai đúng không? Tên Tông Minh, hình như hồi cấp ba học cùng trường với con đấy.”

Tô Yểu cố nhịn lắm mới không nói ra lời làm Mộc Vi mất hứng. Khó khăn lắm mới được về nhà, cô không muốn đón năm mới trong không khí lạnh lẽo. Ăn sáng xong, cô làm rùa rụt cổ chui vào phòng, gọi video cho Lương Sở Uyên. Anh bắt máy rất nhanh.

Em ăn sáng chưa?
“Em ăn rồi.” Trong lòng Tô Yểu chất chứa tâm sự, cảm xúc lộ hết ra mặt. Lương Sở Uyên liếc mắt một cái đã nhìn thấu. Có chuyện gì không vui à?

“Là có chút không vui.” Chần chừ hồi lâu, cô căng da đầu nói thật: “Mẹ em… mẹ em bắt em đi xem mắt.”

Nụ cười trên môi Lương Sở Uyên vốn đang rất tươi, nghe xong lập tức tắt ngấm. Anh nhìn cô qua màn hình, vẻ mặt lộ rõ sự không vui: Em nói với họ chúng ta đang yêu nhau chưa?

Tô Yểu chột dạ lí nhí: “Chưa nói ạ.”
Lương Sở Uyên nén giận: Tại sao? Không đợi Tô Yểu phản ứng, anh liền rời khỏi màn hình.

Tô Yểu ngạc nhiên, anh không muốn cô nhìn thấy cảm xúc của anh sao? Giây phút này, cô đột nhiên nhận ra sai lầm của mình. Cô không thừa nhận mối quan hệ này chẳng phải là đang phủ nhận Lương Sở Uyên sao? Anh rất để ý đến cảm nhận của người khác, tâm tư lại tỉ mỉ, đôi mắt nhìn thấu lòng người, nhưng đi kèm với đó là một tâm hồn nhạy cảm, dễ tổn thương, hay nghi ngờ, cũng nhiều e dè. Cách cô che giấu như vậy chắc chắn đã làm tổn thương anh!

Nhưng người lại không có trước màn hình, cô không biết làm thế nào, đành phải chờ đợi, trong đầu không ngừng nghĩ cách cứu vãn tình hình. Hai phút sau Lương Sở Uyên mới quay lại. Nhìn thấy anh, Tô Yểu vội vàng mở miệng: “Em không có ý gì khác đâu. Nếu anh để ý, em sẽ nói rõ với ba mẹ ngay bây giờ.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận