Chương 72

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 72

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Ghen Tuông Thầm Lặng Và Bí Mật Bị Tiết Lộ

“Bạn trai chị không phải là người lần trước đi Maybach sao?”
Tô Yểu mơ hồ đoán ra điều gì đó, ý cười càng đậm: “Chính là anh ấy.”

Mặt Hoàng Uyển lập tức cứng đờ. Điều này hoàn toàn trái ngược với phỏng đoán của cô ta. Cô ta cứ nghĩ, với tuổi tác của Tô Yểu, đối phương hẳn phải là một ông già nhà giàu mới nổi, bụng phệ đầu hói mới đúng. Tô Yểu không rảnh để tâm đến hoạt động tâm lý phức tạp của cô ta, cô chỉ chỉ đồng hồ: “Vậy tôi đi trước nhé, cô cũng đừng lên muộn quá.” Cô nói vậy là vì trước nay Hoàng Uyển chưa bao giờ đến công ty đúng giờ.

Hoàng Uyển nhìn bóng lưng Tô Yểu đi xa, dáng người yêu kiều dần khuất sau cánh cửa tòa nhà văn phòng. Cô ta thoáng thất thần, ánh mắt lướt qua lại nhìn thấy vị Tổng giám đốc tài chính mới đến kia, trên mặt mới miễn cưỡng khôi phục lại chút huyết sắc. Cô ta một lần nữa nở nụ cười tươi tắn, bước lên một bước, chữ “Tông” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đã thấy Tông Minh bước nhanh về phía Tô Yểu. Hai người vừa đi vừa cười nói. Cảnh tượng vô cùng chói mắt.


Ghi chú của tác giả: Ta rất thích loại cốt truyện vả mặt này nga.

Tô Yểu đi làm, Lương Sở Uyên cũng không hề nhàn rỗi. Anh hẹn gặp bác sĩ. Lúc đi ra khỏi bệnh viện đã là bốn giờ chiều. Hình ảnh người phụ nữ nhảy xuống từ ban công lại hiện lên rõ mồn một trước mắt, lặp đi lặp lại giày vò tâm trí Lương Sở Uyên. Không nhịn được nữa, anh vịn vào thân cây nôn khan một trận, nhưng lại chẳng nôn ra được gì. Chỉ là cảm giác buồn nôn cứ dâng lên cồn cào.

Tình trạng của Lương Sở Uyên rất đặc biệt. Người bình thường mất khả năng nói thường sẽ ảnh hưởng đến thính giác, thậm chí là sự phát triển trí tuệ. Nhưng anh thì không. Nguyên nhân lớn nhất khiến anh không thể nói chuyện là do chướng ngại tâm lý, không phải cứ uống thuốc là có thể trị tận gốc. Mấy năm gần đây anh vẫn liên tục dùng thuốc, nhưng hiệu quả rất nhỏ, hoặc nói đúng hơn là căn bản không có hiệu quả. Mỗi lần tiến hành thôi miên đều phải chịu đựng nỗi đau đớn mà người thường khó có thể tưởng tượng, sau đó lại là những tác dụng phụ dữ dội, thời gian hồi phục lại dài, dần dần anh sinh ra cảm giác kháng cự. Không nói được cũng không gây ra trở ngại gì quá lớn, anh vốn quen sống một mình, bên tai yên tĩnh cũng tốt… Nếu không phải vì Tô Yểu, anh sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này lần nữa. Khoảng thời gian trước anh bay sang nước F cũng là để trị liệu.

Lương Sở Uyên ngồi trong xe ổn định lại tâm trạng. Không biết qua bao lâu, Tô Yểu nhắn tin tới, nói hôm nay cô có thể tan làm sớm. Anh lau mặt, trả lời: Vậy bây giờ anh qua. Bệnh viện nằm ở khu vực hẻo lánh, lái xe vào nội thành cũng mất cả tiếng đồng hồ.

Khi gặp được Tô Yểu, cô đã uống xong một ly cacao nóng. “Anh đi đâu mà lâu thế?” Cô ngồi đợi ở quán cà phê nửa tiếng đồng hồ. Trong lúc đó nhìn thấy Tông Minh đi ngang qua, vì không muốn chạm mặt anh ta, cô còn đặc biệt đổi chỗ, chạy vào góc trong cùng ngồi đợi. Chờ đến khi thấy Hoàng Uyển đuổi theo anh ta, hai người cùng nhau rời đi, cô mới quay lại vị trí cạnh cửa sổ.

Tô Yểu sờ lên má anh, “Sắc mặt anh không tốt lắm.”
Ừm, hơi mệt. Lương Sở Uyên nói dối.
Tô Yểu không nghi ngờ gì, “Vậy hôm nay đừng ra ngoài ăn nữa, về nhà em nấu cơm cho anh.”
Tim Lương Sở Uyên ấm áp, anh hôn nhẹ lên môi cô. Được. Cảm ơn em.

“Cảm ơn cái gì chứ,” Tô Yểu véo má anh, “Anh trông hơi kỳ lạ đấy, có phải có chuyện gì giấu em không?”
Có. Lương Sở Uyên gật đầu thừa nhận.
Tô Yểu không ngờ lại nhận được câu trả lời này, buột miệng thốt ra: “Chuyện gì?”
Chuyện tốt. Anh đáp lại bằng ánh mắt.

Bình luận (0)

Để lại bình luận