Chương 77

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 77

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Đêm Say Và Sự Trở Về Bất Ngờ

Ngày cuối cùng ở Vân Thành, công việc chủ yếu là tiếp đãi khách hàng. Đây vốn không phải việc của Tô Yểu, nhưng Điền Lệ Quân đã giao phó, cô đành phải tuân lệnh. Xã giao đến cuối buổi, cô uống không ít rượu, kết quả này vẫn là nhờ có người đỡ hộ vài ly.

“Còn chịu được không?”
Đầu Tô Yểu nặng trĩu, chân bước loạng choạng. Có người đặt tay lên vai cô, cô cũng chẳng buồn quan tâm là ai, chỉ xua tay từ chối, “Tôi không sao.”
Tông Minh nhìn bàn tay hụt hẫng của mình, thoáng buồn bã, nhưng cũng không day dứt lâu. Anh ta nhờ một đồng nghiệp nữ khác còn tỉnh táo dìu Tô Yểu, hộ tống suốt quãng đường, thẳng đến khi đưa hai cô về phòng an toàn mới rời đi.

Tô Yểu ngã vật ra giường. Điện thoại trong túi rung lên hồi lâu cô cũng không hay biết, ngủ một mạch đến sáng hôm sau. Tỉnh dậy thiếu chút nữa bị mùi rượu trên người mình làm cho nôn ọe. Loạng choạng đi vào phòng tắm, xả nước nóng xong, đầu vẫn còn hơi choáng váng. Cô ngồi xuống mép giường, lấy điện thoại ra, hơn mười tin nhắn chưa đọc làm cô hoảng sợ, toàn bộ đều của Lương Sở Uyên. Cô bấm vào xem— Lương Sở Uyên nói anh về nước sớm, muốn đến Vân Thành tìm cô. Tin nhắn đến vào lúc rạng sáng nay.

Tô Yểu nén lại tâm trạng phấn khích, lập tức tra cứu chuyến bay, tính toán chênh lệch múi giờ, chuyến bay gần nhất hạ cánh lúc 8 giờ tối. Nhưng 5 giờ chiều cô phải rời Vân Thành rồi… Nhưng vấn đề này không lớn, cô báo với những người khác một tiếng là được. Vừa đúng cuối tuần, về muộn một ngày cũng không sao. Cô nằm sấp trên giường, lắc lư đôi chân, gõ chữ: Vậy em ra sân bay đón anh nhé?

Kỳ diệu là Lương Sở Uyên lại trả lời ngay lập tức. Anh nói: Em ở khách sạn đợi anh là được.

Hoàng Uyển nhắn rằng cứ để hành lý của cô ta ở quầy lễ tân là được. Mấy người đồng nghiệp đối với việc cô ta chiếm suất đi công tác nhưng lại không hề làm việc có chút bất mãn, Tô Yểu cũng không muốn tham gia bàn tán. Sau khi chào tạm biệt họ, cô đến quầy lễ tân đổi phòng tiêu chuẩn thành phòng giường lớn. Cô ở phòng mới ngủ bù gần một ngày trời, lúc chuông báo thức vang lên tỉnh dậy, vừa hay Lương Sở Uyên cũng hạ cánh. Anh nhắn anh đã đến Vân Thành.

Nhân lúc anh di chuyển vào trung tâm thành phố, Tô Yểu vui vẻ ngân nga đi vào phòng tắm. Tắm gội thơm tho xong xuôi, cô thay chiếc váy hai dây màu tím mà từ lúc đến Vân Thành vẫn chưa có dịp mặc, ngồi ở mép giường một lát liền nhận được tin nhắn của Lương Sở Uyên: Anh đến dưới lầu rồi.

Không thể ngồi yên trong phòng chờ anh nữa, Tô Yểu khoác thêm chiếc áo dệt kim hở cổ màu trắng, phấn khích đi xuống lầu. Vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy người ngày đêm mong nhớ, khóe miệng cô bất giác cong lên. Bước nhanh qua, ôm chầm lấy anh. Phát hiện anh gầy đi rất nhiều. Cô tách ra một khoảng, vội vàng nhìn anh hỏi: “Mới xa nhau có một tuần, sao anh gầy nhiều thế này?”

Lương Sở Uyên dường như không nghe thấy câu hỏi của cô. Anh dịu dàng nhìn cô, vuốt ve khuôn mặt thanh tú. Em đẹp lắm.
Tô Yểu nguýt anh: “Anh đừng có đánh trống lảng!”
Bờ vai cô chợt trĩu xuống, Lương Sở Uyên cúi người, đôi môi kề sát vành tai cô.
“Yểu Yểu.”

Âm thanh “Yểu Yểu” này khác hẳn với giọng nói quen thuộc trong suy nghĩ mà Tô Yểu vẫn thường nghe. Khàn khàn đến cực điểm, thậm chí có phần thô ráp, giống như tiếng lưỡi dao cứa vào mảnh vải, âm thanh mắc kẹt trong cổ họng, một bước cũng khó đi. Tô Yểu nghe xong liền cứng đờ người. Chờ Lương Sở Uyên buông cô ra, mới phát hiện hốc mắt cô đã ươn ướt, nước mắt chực trào.

Trái tim anh thoáng chốc mềm nhũn ra. Anh đỡ lấy mặt cô. Sao lại khóc?
Âm thanh bên tai lại khôi phục bình thường, Tô Yểu dùng sức dụi dụi tai, cẩn thận chạm vào anh, “Sở Uyên… Vừa rồi anh… anh gọi tên em phải không?”
Lương Sở Uyên nhìn cô, như để khẳng định suy đoán của cô, lại gọi một tiếng: “Yểu Yểu.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận