Chương 80

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 80

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Đêm Mưa Ở Vân Thành Và Lời Hứa “Lần Sau”

Qua vài lần liền tiết ra đến rối tinh rối mù. Lương Sở Uyên kịp thời rút côn thịt ra, nhấc một chân cô lên, xem cô đạt đến cao trào. Khe thịt hé mở, một dòng nước ấm nóng phun ra… Tô Yểu thét lên chói tai: “Đừng… đừng nhìn!”

Mặt Lương Sở Uyên kề sát vào cô, thân thể phủ lên người cô. Em đẹp lắm.
“A! Đừng nói!” Tô Yểu muốn giơ tay bịt miệng anh lại, nhưng chính mình lại bị trói không có cách nào. Cô ướt nhòe mắt, “Cởi cà vạt ra đi, em muốn đánh anh.”
【 Anh không tin. 】 Ngay sau đó Lương Sở Uyên bịt kín môi cô, bàn tay trượt xuống dưới, cắm vào khe thịt đang chảy nước, qua lại vài lần, liền đem người cô giày vò đến mềm nhũn phục tùng. Lúc này anh mới cởi bỏ chiếc cà vạt.

Như lời anh nói, cà vạt vừa được tháo ra, Tô Yểu căn bản không có thời gian đánh anh, vòng tay qua cổ anh chính là một nụ hôn nồng cháy đáp lại. Trong mắt anh ý cười sắp tràn ra ngoài, thừa dịp nước nôi đầy đủ lại đem côn thịt cắm vào ôn nhu hương, ở trong cơ thể cô thúc mạnh đưa đẩy. Động tác phía dưới quá lớn, đâm cho Tô Yểu thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, cô vội vàng né tránh, nụ hôn của anh liền dừng lại trên cằm cô.

“Anh nhẹ chút!”
Hôn dọc theo đường viền khuôn mặt, Lương Sở Uyên vùi mặt vào cổ cô, dùng sức liếm mút, giống như đang nhấm nháp món ngon mỹ vị nào đó. Tô Yểu sướng đến kêu loạn, nào còn nhớ rõ cái gì nặng nhẹ? Thân mình run lên từng hồi, Lương Sở Uyên thao đến càng nhanh, càng mạnh, cả người hai người đều rịn mồ hôi, ướt át trơn trượt. Cô cũng sắp không ôm nổi anh nữa, móng tay ở sau lưng anh lưu lại từng vệt đỏ, cũng chẳng thể so với dấu hằn trên cổ tay cô.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đôi nam nữ trên giường lăn lộn từ đầu đến cuối, dương vật hung hăng đâm vào nơi sâu nhất, nhiều lần tàn nhẫn mà chuẩn xác. Đến một điểm giới hạn nào đó, cơ thể Tô Yểu đột nhiên co rút lại, tất cả dục vọng dồn nén lại… Một khắc bắn tinh nóng bỏng tuôn trào…

“Yểu Yểu ——” Rõ ràng mà thông thuận.

Vốn định nhân dịp cuối tuần cùng Lương Sở Uyên ở Vân Thành dạo chơi một chút, ai ngờ trời không chiều lòng người. Nằm trên giường cọ tới cọ lui một hồi, chợt nghe có tiếng mưa rơi lộp độp trên cửa kính. Tô Yểu bật dậy, vén rèm cửa nhìn ra ngoài, cô cao giọng: “Trời mưa rồi!”

Lương Sở Uyên xuống giường, đến bên cạnh cô, tiện tay đưa dự báo thời tiết trên điện thoại cho cô xem. Trận mưa này có thể kéo dài đến hai ngày. Tô Yểu ảo não: “Còn tưởng được cùng anh ra ngoài chơi một chút.”

Lương Sở Uyên mở miệng, thế nhưng ngoài dự đoán lại nói ra hai chữ: “Lần sau.”
Không hề khoa trương, cánh tay Tô Yểu nổi lên một tầng da gà. Cô quay đầu lại, “Em ngoan ngoãn rồi, anh nói chuyện nữa đi!”
Lương Sở Uyên cũng không biết là nguyên nhân gì, lại muốn nói thêm gì đó nhưng lại không thể nói nên lời, cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, phát ra âm thanh rất khó khăn. Anh nghĩ nghĩ. 【 Có thể là vì vừa rồi cơ thể ở vào trạng thái hoàn toàn thả lỏng. Bây giờ cố tình muốn nói, ngược lại lại không nói ra được. 】

Tô Yểu truy hỏi: “Vậy làm thế nào mới có thể hoàn toàn thả lỏng?”
【 Cái này… 】 Lương Sở Uyên lộ ra nụ cười ngượng ngùng. 【 Sau khi làm tình với em xong. 】

————
Lương Sở Uyên: Sau khi làm xong, thể xác và tinh thần sảng khoái, eo không đau lưng không mỏi, một hơi leo mười tầng lầu, leo xong còn có thể ca hát, không tin em nghe đi ——
Tô Yểu: Em tin anh mới là lạ.

Chủ nhật hai người ngồi tàu cao tốc về Ôn Thành. Khi về đến nhà trời còn chưa tối hẳn, trong không khí phảng phất bụi bặm màu vàng cam, lại tràn ngập mùi đất ẩm ướt sau cơn mưa. Hai ngày nay Ôn Thành cũng mưa, xem ra mùa hè sắp đến thật rồi.

Lương Sở Uyên đặt hành lý cạnh cửa, cởi giày xong, đi được vài bước lại quay đầu lại. Tô Yểu còn đứng ở huyền quan gọi điện thoại, chưa kịp thay giày. Anh lặng lẽ đi qua, lấy dép lê ra cho cô, sau đó vỗ nhẹ vào bắp chân cô. Tô Yểu theo bản năng làm theo, chân đổi sang đôi dép lê mềm mại, thoải mái vô cùng. Cô nói với đầu dây bên kia hai tiếng “ừ”, sau đó cúp máy, trực tiếp đi về phía Lương Sở Uyên còn chưa đứng dậy, áp người lên lưng anh— “Em có nặng không?”

Lương Sở Uyên cõng cô đi về phòng ngủ, lắc đầu.
Cô cười ha hả, nói: “Vừa rồi là Quan Đình gọi điện cho em. Anh còn nhớ Quan Đình không? Là bạn thân nhất của em, chủ hiệu sách ấy.”
Lương Sở Uyên ở phía trước gật đầu.
Cô nói tiếp: “Cô ấy bảo em thấy sắc quên bạn, bắt lát nữa em phải tìm cô ấy ăn cơm, em đồng ý rồi. Anh có muốn đi cùng không?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận