Chương 87

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 87

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Hứa Với Mẹ Và Bữa Tối Bất Ngờ

Mộc Vi xót con gái làm việc vất vả, lập tức nói: “Được rồi! Lát nữa mẹ bảo ba con gửi củ cải muối lên cho con, làm món khai vị ăn với cơm.”
Tô Yểu thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười: “Cảm ơn mẹ.”

Bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, Tô Yểu liền thấy bóng dáng Lương Sở Uyên xuống xe đi tới. Trên người Tô Yểu không còn chút sức lực nào, cô lười biếng đứng yên tại chỗ, đợi người đến đón mình.

“Rất mệt sao?” Lương Sở Uyên đến gần, nhận lấy túi xách cho cô, dắt tay cô cùng đi về phía xe.
“Vẫn ổn ạ.” Dừng lại ven đường, cô lại bất ngờ ôm chầm lấy anh, mệt mỏi làm nũng, “Thực ra có chút mệt, nhưng anh ôm em một cái là được rồi.”
Lương Sở Uyên ấp ủ hai giây, nói ra một câu: “Hay là… nghỉ việc?”

Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Sếp em đi công tác, tháng sau mới về, đến lúc đó mới nói được.”
“Đừng để mình mệt quá.” Lương Sở Uyên dừng lại một lúc lâu rồi nói: “Lên xe, về nhà ăn cơm.”
Tô Yểu ngẩng đầu, đầu tiên nhìn thấy yết hầu của anh, sau đó là cằm, cô nói: “Bảo bối, vừa rồi anh nói được nhiều từ ghê.” Trải qua hơn một tháng “nỗ lực”, hiện tại vốn từ Lương Sở Uyên có thể nói đã tăng lên đáng kể, hơn nữa còn không ngừng tiến bộ. Chỉ cần câu nói không quá mười từ thì cũng không phải vấn đề gì lớn.

Anh nói: “Bởi vì… ở giữa, có ngừng nghỉ.”
“Vậy cũng là tiến bộ rồi.” Để khen thưởng, Tô Yểu đỡ mặt anh hôn lên môi anh một cái, cuối cùng cũng khôi phục lại chút sinh khí, “Đi, về nhà ăn cơm!”
Lương Sở Uyên cười cười. Ánh mắt anh ngước lên, nhìn thấy Tông Minh đang đi ra khỏi tòa nhà. Ý cười nơi khóe miệng lại càng đậm thêm một chút.

Lương Sở Uyên rất chu đáo với Tô Yểu, tranh thủ thời gian rảnh rỗi học làm vài món ăn. Nhớ lại nửa tháng trước, tác phẩm đầu tay của anh khi xuống bếp, tạm thời không bàn đến hình thức, hương vị cũng là một lời khó nói hết. Nhưng Tô Yểu rất nể tình, trên mặt không hề lộ ra nửa điểm chê bai. Cuối cùng là anh nhìn không nổi nữa, trực tiếp đổ bỏ, mới kịp thời ngăn cô tự làm hại mình. Giờ đây, tay nghề nấu nướng của anh đã tiến bộ vượt bậc.

Thực đơn hôm nay là gà nướng. Nướng đến lớp da gà vàng ruộm, giòn tan, không cần nhiều sức cũng có thể xé xuống một miếng thịt mềm mọng nước, thớ thịt tươi ngon, bóng bẩy dầu mỡ. Hít hà một hơi, mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng. Tô Yểu đói lả, ăn như gió cuốn mây bay đến no bảy phần. Cô thỏa mãn vuốt bụng, hướng Lương Sở Uyên chu môi, “Có tin nhắn kìa.”

Lương Sở Uyên đưa khăn giấy cho cô trước rồi mới nhìn điện thoại. Dãy số quen thuộc. Không cần mở ra cũng biết nội dung — “Hôm nay có rảnh không?”
Tô Yểu lau miệng, không nhìn điện thoại, chỉ nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt Lương Sở Uyên. Cô hỏi: “Tôn Giai Nhụy là ai?”

Em biết rồi à? Lương Sở Uyên nghĩ.
“Không cần giải thích.” Tô Yểu lại phát hiện ra điều gì đó, cô liếm môi, thăm dò hỏi: “Cô ta theo đuổi anh à?”
“Không phải.” Lương Sở Uyên tỏ vẻ kỳ quặc nhìn cô, “Sao em lại nghĩ vậy?” Chuyện anh có thể nói chuyện chỉ có một mình cô biết. Trong mắt người khác, anh vẫn là người câm như cũ. Hai mươi năm qua, chính điểm “không thể nói chuyện” này đã giúp anh loại bỏ 99% những mối đào hoa phiền phức, anh lấy đâu ra người theo đuổi chứ.
“Trực giác thôi.” Tô Yểu nói.

Lương Sở Uyên cúi đầu suy nghĩ, cảm xúc nơi đáy mắt không rõ ràng. Lại ngẩng đầu lên, anh dùng đôi mắt kể lại sự thật cho Tô Yểu. Ngôn ngữ không trau chuốt, câu chuyện nghe có vẻ khá nhạt nhẽo, không có gì đáng để tranh thủ sự đồng tình. Tô Yểu càng nghe, gương mặt lại càng trở nên bình tĩnh. “Nói cách khác, cô ta là đối tượng xem mắt của anh?”

Lương Sở Uyên kinh ngạc. “Cũng… coi là vậy đi.” Anh nhìn Tô Yểu, có chút không chắc chắn, “Em giận à?”
Tô Yểu nhéo nhẹ tai anh, “Một chút.”
Sắc mặt anh hơi trầm xuống. Chỉ một chút thôi sao?

Bình luận (0)

Để lại bình luận