Chương 94

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 94

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Ngả Bài Với Cha Và Kế Hoạch Tương Lai

Cảnh tượng tương tự thế này, Lương Sở Uyên đã trải qua một lần với Lương Sở Thương. Chỉ khác là tâm thái của người đối diện mà thôi. Đối mặt với sự kinh ngạc của cha, sắc mặt Lương Sở Uyên không hề thay đổi. Anh thản nhiên ngồi xuống, khuôn mặt thanh tú mang theo nét lạnh nhạt, “Vâng, tôi nói được hai tháng rồi.”

“Hai tháng? Vậy tại sao…”
Lương Sở Uyên cười ngắt lời, “Bởi vì không cần thiết.”
Lương phụ nghẹn lời, cũng không biết nên nói gì. Đúng là không cần thiết thật. Ông ta ngay cả người biết ngôn ngữ ký hiệu như Tôn Giai Nhụy cũng đã sắp xếp xong xuôi, Lương Sở Uyên có nói được hay không thì có liên quan gì đâu?

Rất nhanh, ông ta đã bình tĩnh lại, sự chú ý quay lại tờ giấy đăng ký kết hôn trên bàn. Cũng không mở ra xem, chỉ hỏi: “Nhà nào?”
Đối với phản ứng này của ông ta, Lương Sở Uyên chỉ hừ lạnh một tiếng. “Tóm lại không phải nhà họ Tôn.” Hiện tại có thể nói chuyện bình thường đã là đột phá rất lớn, anh không muốn nói nhiều với Lương phụ. Hôm nay đến đây, cũng chỉ là muốn Lương phụ từ bỏ cái ý định liên hôn vớ vẩn kia mà thôi. Nếu có thể, anh thậm chí không muốn bước chân vào Lương trạch nửa bước. Năm đó họ tiễn anh đi đã phân rõ giới hạn với anh rồi. Nếu không phải có Lương Sở Thương, anh không có khả năng quay về.

Tôn Giai Nhụy gây ra chuyện cười gì Lương phụ đều biết rõ. Ông ta tự nhận mình đuối lý, nhưng không có nghĩa là ông ta nguyện ý cúi đầu. Thái độ khinh miệt của Lương Sở Uyên làm ông ta cực kỳ bất mãn, lập tức nổi giận nói: “Đây là thái độ gì hả?”

Lương Sở Uyên lại vô cùng bình tĩnh: “Người kết hôn là tôi, không phải Lương gia. Tôi không muốn phạm tội trùng hôn, mong ông dừng lại, đừng ép người cho tôi nữa.” Anh đứng dậy, cầm lấy giấy đăng ký kết hôn trên bàn, gõ nhẹ lên đó. “Tôi chỉ lấy cô ấy.”

Từ Lương trạch đi ra, nỗi bức bối trong lòng Lương Sở Uyên tan đi không ít. Kỳ thực nếu không có giấy đăng ký kết hôn, anh cũng sẽ dùng sức mạnh của dư luận để phá hỏng mối giao hảo này… Nhưng anh không làm vậy. Anh càng muốn mượn cơ hội này để “trói chặt” Tô Yểu hơn.

Tô Yểu nói không sai, anh vẫn luôn canh cánh trong lòng việc cô đi xem mắt Tông Minh. Anh keo kiệt lại ích kỷ, chỉ muốn độc chiếm cô, không muốn người khác dòm ngó, ngay cả ảo tưởng cũng không được phép. Anh cũng không phải người rộng lượng gì. Bề ngoài trông hiền lành vô hại nhưng trong nội tâm vẫn luôn có một góc tối tăm không ánh sáng, những quá khứ anh không muốn cô biết, Tô Yểu không nhìn ra, chỉ là vì anh che giấu đủ sâu mà thôi.

Lương gia có thể chấp nhận Tô Yểu hay không chưa bao giờ là vấn đề anh lo lắng. So sánh với việc gia đình Tô Yểu có thể chấp nhận anh hay không, thì vấn đề sau này thực ra còn quan trọng hơn. May mà nhờ phúc của Tô Yểu, bây giờ anh đã có thể nói chuyện bình thường với người khác. Tiếp theo, chỉ cần thành tâm, sẽ không sợ không mở được cánh cửa lớn nhà họ Tô.

Đang xuất thần, điện thoại đột nhiên rung lên, là cuộc gọi của Lương Sở Thương.
“Anh đây.”
“Anh à.”
“Nghe thấy giọng em rồi.” Giọng Lương Sở Thương mang theo ý cười. “Anh vẫn còn có chút không thể tin được.”
“Anh đúng là,” Lương Sở Uyên cười khẽ, “Đang nói chuyện với em đây.”
Lương Sở Thương cũng cười theo hai tiếng, hỏi anh: “Xử lý xong rồi à?”
“Xong rồi.”
“Vậy hai ngày nữa về nhà cũ bên này một chuyến đi, ông nội muốn gặp em.”

Hoàng Uyển nghỉ việc. Trong văn phòng, đủ loại tin đồn về cô ta bay tứ tung. Có người nói cô ta nói dối chuyện mang thai, có người nói cô ta đã đạt được ý nguyện mang con vào nhà họ Côn, cũng có người nói cô ta bị cậu hai nhà họ Côn đưa đến bệnh viện phá thai… Bàn tán xôn xao, chủ đề này nóng hổi mãi không nguội.

Đến chuyện kẻ thứ ba… người khác không rõ lắm, nhưng Tô Yểu lại biết. Tôn Giai Nhụy bị Hoàng Uyển làm cho thanh danh xấu đi trông thấy, khiến việc liên hôn giữa hai nhà Tôn Lương thất bại. Để tránh đầu sóng ngọn gió, cô ta bị gia đình đưa ra nước ngoài, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không trở về.

Bình luận (0)

Để lại bình luận