Chương 102

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 102

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Vết Sẹo Lòng Và Nỗi Đau Âm Thầm

Bản năng thô bạo trong cơ thể trỗi dậy, Lương Sở Uyên tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Anh lướt qua người phụ nữ đang chật vật ôm bụng, lập tức lao ra cửa, mặc kệ người kia đang trần truồng, dùng sức mở tung cánh cửa. Người phụ nữ hét lên thất thanh, vội vã ôm lấy quần áo che thân. Khi bị người ta lôi ra ngoài, cô ta vẫn còn vô cùng oán hận.

“Nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Lời của quản gia ngoài cửa còn chưa dứt, Lương Sở Uyên đã đóng sầm cửa lại. Anh cực kỳ khó chịu. Mồ hôi túa ra đầm đìa, giống như con chó vừa rơi xuống nước. Anh lao vào nhà vệ sinh nôn khan một trận. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính mình trong gương với sắc mặt tái nhợt, anh tức khắc chán ghét đến cùng cực. Cái kẻ câm đáng ghét này. Là anh.

Sự tôn trọng và kính yêu dành cho một giáo viên lại bị bóp méo thành ham muốn tình dục. Khoảnh khắc cô ta nắm được điểm yếu của anh, cô ta lập tức biến thành con giòi bọ ghê tởm. Nụ cười mỉa mai sau lưng cô ta như đang nói: “Mày cũng chỉ là một thằng câm mà thôi.” Anh không cần bất kỳ sự thương hại nào. Cho dù anh là người câm.

“Nó vẫn luôn che giấu rất giỏi.” Lương Sở Thương nhìn về phía Tô Yểu đang sững sờ tại chỗ, “Đến lúc anh phát hiện ra thì hai cánh tay của Sở Uyên đã không còn chỗ nào lành lặn nữa.”
Hơi thở Tô Yểu cứng lại, giống như có dao nhỏ đang cứa vào da thịt. Cô đau lòng đến mức hốc mắt đỏ hoe.

“Thời gian trị liệu kéo dài khoảng ba năm, vết thương trên cánh tay cũng đã lành, nhìn qua không có gì khác biệt. Bác sĩ nói nó đã bình phục, nhưng kỳ thực anh không hoàn toàn tin tưởng… Bởi vì anh đã phát hiện ra quá muộn.” Lương Sở Uyên tự làm hại bản thân là để giữ cho mình tỉnh táo, chứ không phải để theo đuổi cái gọi là khoái cảm và đau đớn. Anh có ý thức đấu tranh với một nhân cách khác đầy lệ khí trong mình. Suốt một năm dài đằng đẵng, không ai có thể tưởng tượng được lúc đó anh đã phải chịu đựng thống khổ đến nhường nào.

Lương Sở Thương thoát ra khỏi cảm xúc suy sụp, nhìn Tô Yểu như thấy được hy vọng: “Nhưng rồi Sở Uyên gặp được em. Anh bắt đầu tin tưởng lời bác sĩ nói. Sở Uyên hẳn là… thật sự đã bình phục.”

Nói với Tô Yểu những chuyện này, Lương Sở Thương cũng có tính toán của riêng mình. So với việc cuối cùng “sự thật bị phơi bày”, chi bằng đi trước một bước nói cho cô biết. Như vậy có lẽ đối với Tô Yểu rất không công bằng, nhưng anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

Có cơn gió thổi qua, Tô Yểu hồi phục lại sự tỉnh táo. Cô không ngốc, biết rõ dụng ý của Lương Sở Thương. Nhưng cô cũng không phải sắt đá vô tri, nếu đối tượng là Lương Sở Uyên, cô nguyện ý đối mặt.

“Em ở đây à.”
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lương Sở Uyên, nước mắt liền không báo trước mà rơi xuống. Ý cười trên mặt Lương Sở Uyên thoáng chốc tan biến, anh bước nhanh tới, “Sao lại khóc?”
“Không phải.” Tô Yểu dụi dụi khóe mắt, “Mở mắt lâu quá, bị gió thổi cay mắt thôi.”
“Thật không?” Lương Sở Uyên bán tín bán nghi.
“Thật mà.” Nói xong, nỗi chua xót lại dâng lên nơi chóp mũi. Sợ bị anh phát hiện, Tô Yểu ôm chầm lấy eo anh, siết thật chặt.
Lương Sở Uyên bật cười: “Mới nửa tiếng không gặp đã nhớ anh đến thế rồi sao?”
Tô Yểu lặng lẽ rơi hai hàng nước mắt, gật đầu. “Đúng vậy, rất nhớ anh.”

————
Ghi chú của tác giả: Lương Sở Thương đương nhiên không thể biết chi tiết đến vậy, nhưng ta thì biết.

Từ nhà cũ trở về căn hộ đã là 8 giờ tối. Tô Yểu tắm rửa xong đi ra, không thấy Lương Sở Uyên trong phòng ngủ. Cô đi đến thư phòng, quả nhiên thấy anh đang ngồi gõ chữ trước máy tính. “Đang bận à?” Cô vừa lau tóc vừa đi tới, nước trên tóc rất nhanh đã thấm ướt bờ vai, ẩn hiện màu da thịt bên dưới. Cô thấy phiền phức liền vén hết tóc sang một bên cẩn thận lau khô, hoàn toàn không biết tư thế của mình lúc này có bao nhiêu quyến rũ.

Ánh mắt Lương Sở Uyên lướt qua bờ vai cô và đôi gò bồng đảo ẩn hiện dưới lớp áo ngủ, yết hầu khẽ chuyển động. Anh đặt kính xuống, “Xong rồi.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận