Chương 109

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 109

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Đêm Trộm Tình Ở Gia Thành

Rõ ràng trong phòng không hề có tiếng nói chuyện, nhưng tai Tô Yểu lại chẳng hề yên tĩnh. Cằm bị người ta giữ lấy, miệng bị người ta hôn chiếm đoạt, cô muốn nhắm mắt lại, thế nhưng đáng xấu hổ thay, cô lại đắm chìm vào ánh mắt sâu thẳm trầm luân của anh. Cô không thể nhịn được nữa, duỗi dài cánh tay không ngừng mò mẫm, “Bang” một tiếng, trước mắt chìm vào bóng tối, và cùng lúc đó, thế giới của cô cũng rơi vào tĩnh lặng.

Lương Sở Uyên bị hành động bất ngờ của cô chọc cười, đặc biệt là thân thể kia đột nhiên thả lỏng, trong khoảnh khắc đó anh ra sức thúc mạnh, lúc này mới khiến âm thanh rên rỉ đầu tiên của cô bật ra ngoài.
“A–”

Thực ra âm thanh cũng không lớn lắm, Tô Yểu lại hoảng loạn kẹp chặt đường đi. Cô liều mạng há miệng hít thở, không tiếng động mà cứng người lại, tiết ra đến rối tinh rối mù. Lương Sở Uyên đã sớm rút côn thịt ra khỏi âm huyệt trước khi cô đạt đến cao trào, chỉ một dao động rất nhỏ, một dòng nhiệt lưu đã trào ra khỏi cửa huyệt. Bởi vì trong bóng tối anh cũng không nhìn rõ lắm, chỉ có thể nương theo ánh trăng mờ ảo mà tưởng tượng ra cảnh tượng kiều diễm này. Anh để dương vật đối diện với nhục huyệt đang rỉ nước di chuyển liên tục, quy đầu nhảy múa bên cạnh cửa huyệt, không ngừng đụng chạm vào hạt ngọc châu sưng đỏ, giống như trêu đùa lại giống như tra tấn.

Loại kích thích này làm Tô Yểu muốn ngừng mà không được. Cô cắn chặt lấy một góc chăn, hai bắp chân không chịu nổi mà cọ xát vào ga giường, bụng phập phồng không ngừng, không ngờ lại nghênh đón thêm một trận tiểu cao trào nữa. Bộ phận sinh dục hoàn toàn ướt đẫm. Chất dịch trong suốt dính vào côn thịt, khi anh cảm thấy sắp bắn ra liền trầm phần eo xuống mà cắm vào hoa huyệt ấm áp.

Trải qua hai lần cao trào, nhục huyệt chặt đến một bước cũng khó đi. Anh cắn răng đưa đẩy giống như phá tan một trở ngại khổng lồ, cuồng mãnh cắm rút, cuối cùng bắn ra sâu trong cùng. Giữa tấm ga giường ướt sũng một mảng lớn. Tô Yểu đau đầu một trận, trút giận lên người Lương Sở Uyên, dùng sức véo mạnh vào eo anh, “Đều tại anh!”

“A…” Lương Sở Uyên kéo tay cô đặt vào miệng mình, gặm nhẹ một cái, “Em định mưu sát chồng à?”
Trong mắt anh lại đang hỏi: Vừa rồi có sướng không?
“Không cho anh nói!” Tô Yểu tức giận nhào qua, còn chưa kịp ra chiêu đã bị anh khóa chặt người lại. Cô đấm anh hai cái mới chịu thôi náo loạn, ngoan ngoãn nằm yên, “Làm sao bây giờ, mẹ em sẽ phát hiện mất.”

“Không đâu.” Lương Sở Uyên an ủi cô.
Lời an ủi này cũng chẳng giúp được gì. Tô Yểu hừ một tiếng, cũng không thật sự lo lắng chuyện này nữa. Hai người ôn tồn một lát, Lương Sở Uyên xoa nắn cặp mông mềm mại của cô. Anh từ từ mở miệng: “Yểu Yểu, mấy ngày nữa anh trai anh sẽ đến Gia Thành một chuyến.”
Tô Yểu hơi giật mình, theo bản năng hỏi tại sao.
Lương Sở Uyên hài hước nhìn cô: “Em nói xem?”

————

Ngày hôm sau khi Tô Yểu tỉnh dậy, Lương Sở Uyên đã không còn ở trong phòng. Hoàn cảnh không cho phép, tối hôm qua họ làm không quá kịch liệt như thường lệ, ẩn nhẫn, kìm nén, cuối cùng lại phóng thích trong im lặng… Cảm giác cấm kỵ đột ngột này khiến Tô Yểu không dám hồi tưởng nhiều. Cô lắc lắc đầu, lúc xuống giường chân lại mềm nhũn ra, trực tiếp ngã ngồi trên sàn nhà. Thật là không có tiền đồ. Cô tự phỉ nhổ chính mình.

Điều chỉnh lại xong xuôi, cô thay quần áo đi ra ngoài, thấy Lương Sở Uyên và Mộc Vi đang ở trong bếp. Thấy hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, cô nhướng nhướng mày. Mộc Vi nhìn thấy Tô Yểu ở cửa, bà có chút bất đắc dĩ, “Sao con lười thế hả? Sở Uyên sáng sớm đã dậy phụ mẹ rồi này.”
Ồ, xem ra “cậu trai khăn quàng cổ” đã được thăng cấp rồi. Tô Yểu cười cười, đi qua tựa cằm lên vai Mộc Vi, đôi mắt lại nhìn Lương Sở Uyên, “Đang làm sủi cảo ạ?”

Lương Sở Uyên gật đầu, Mộc Vi nói tiếp: “Sở Uyên học nhanh thật đấy, lần đầu tiên làm mà đã đẹp hơn con làm bao nhiêu lần rồi.”
Tô Yểu không giận mà còn cười tươi hơn, chậm rãi đi qua bên cạnh, lúc đi ngang qua Lương Sở Uyên còn bất động thanh sắc sờ nhẹ vào eo anh, nói: “Vậy con đây không làm phiền hai người nữa, con vẫn thích hợp làm người lười hơn.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận