Chương 115

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 115

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Chuyến Đi Về Trấn Cổ Và Nỗi Lòng Của Mẹ

Ban ngày ngồi xe, cả hai đều đói bụng, tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ ven đường lót dạ. Trong quán vắng người, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cặp đôi ngoại lai. May mà cả hai đã sớm quen với việc bị chú ý, đối với chuyện này hồn nhiên không thèm để tâm. Chỉ là hương vị thức ăn cũng bình thường, ăn được vài miếng đã cảm thấy no.

“Tối nay mình ở đâu?” Tô Yểu hỏi. Trước đó Lương Sở Uyên nói muốn đưa cô đến một nơi, lại không nói rõ lý do. Cô không hiểu ra sao mà đi theo, ngủ một mạch trên đường, ăn no rồi mới nhớ ra để hỏi.
“Ở nhà cũ của mẹ anh.”
Tô Yểu đột nhiên hiểu ra, cũng không hỏi nhiều nữa.

Chỗ ở của Lương mẫu là một tòa nhà hai tầng độc lập, trên đỉnh cửa chính là một ô cửa sổ hình vòm, ngưỡng cửa cao gần đến đầu gối. Không gian bên trong rất rộng rãi, đồ đạc lại rất ít, nhuốm màu thời gian cổ kính, nhưng lại không hề dính một hạt bụi nào. “Có người đến dọn dẹp sao?”
Lương Sở Uyên gật đầu: “Có người đến dọn dẹp định kỳ.” Anh dẫn Tô Yểu đi về phía cầu thang bộ, không gian nhỏ hẹp, chỉ đủ một người đi qua. Hai người một trước một sau, tay nắm chặt không rời.

Tầng hai được xây dựng theo phong cách khoáng đạt, chia làm ba gian: hai phòng ngủ và một phòng khách. Ở sảnh đặt một cây đàn cổ, đối diện là cửa sổ khắc hoa lan đón ánh nắng mặt trời tạo thành vô số quầng sáng lấp lánh. Có một gian phòng ngủ chính, gian nhỏ hơn được sửa thành phòng đọc sách. Lương Sở Uyên đặt hành lý vào phòng ngủ chính, sau đó dẫn Tô Yểu đi tham quan toàn bộ căn nhà.

Số lần anh đến đây chỉ đếm trên đầu ngón tay, phần lớn là ấn tượng từ thời thơ ấu. Sau khi về nước anh cũng chỉ ghé qua một lần. Nhưng bởi vì đây là nhà của mẹ anh, nên tình cảm anh dành cho nơi này rất sâu đậm. Anh đưa Tô Yểu đến đây cũng là muốn nói với cô một câu chân thành.

Tô Yểu nghiêm túc lắng nghe Lương Sở Uyên kể về chuyện thời thơ ấu của anh. Đây là lần đầu tiên anh chủ động nhắc đến quá khứ một cách kỹ càng, tỉ mỉ như vậy. Nhưng câu chuyện cũng chỉ dừng lại ở năm anh sáu tuổi đó. Những chuyện sau khi ra nước ngoài, anh lại không hề nhắc đến. Trong lòng Tô Yểu có chút mất mát, cũng không biết sự mất mát này của mình là đúng hay sai – đó là vết sẹo lòng của Lương Sở Uyên, bây giờ rất vất vả mới có thể đóng vảy, cô lại muốn xé ra một lần nữa, chính tai nghe anh thuật lại ngọn ngành…

Từ trong nhà đi ra, bên ngoài là con đường đá trống trải, đối diện là dòng sông xanh biếc. Rõ ràng mưa đã tạnh nhưng mặt sông vẫn gợn sóng lăn tăn. Trấn cổ rất nhỏ, hai người đi bộ một buổi chiều là có thể xem hết những nơi xung quanh. Tô Yểu ngủ cả buổi sáng, đến tối tinh thần vẫn rất tốt. Cô tận hưởng làn gió mát mùa hè phả vào mặt, cảm khái: “Nơi này thật yên tĩnh.”
Lương Sở Uyên nhìn cô, “Yểu Yểu, chúng ta lên núi ngắm sao đi.”
Tô Yểu: “A?”

Tô Yểu cứ tưởng tượng ra con đường núi phía sau quanh co gập ghềnh, nhưng chờ xe lên đến nơi rồi cô mới phát hiện đường núi ở đây khá bằng phẳng, còn có đèn đường chiếu sáng. Đỉnh núi tuy không cao lắm nhưng cũng đủ để ngắm cảnh. Ban ngày trời mưa, gió trên đỉnh núi mang theo hơi lạnh ẩm ướt, có chút giống với hương vị đầu đông. Tô Yểu quấn chặt áo khoác, xuống xe cùng Lương Sở Uyên. Hai người nép vào nhau, cô ngẩng đầu lên, “Oa” một tiếng: “Đẹp quá.” Thật sự là bầu trời sao sáng lấp lánh tụ hội cùng một chỗ. Trong thành phố ngày càng nhiều nhà cao tầng, xe cộ cũng ngày càng đông đúc, đã rất lâu rồi cô chưa được ngắm nhìn bầu trời đêm đẹp như thế này.

“Thời điểm năm trước về nước, anh đã đến đây một lần.” Lương Sở Uyên dừng lại một chút, “Một mình.”
Tô Yểu siết chặt tay anh, “Bây giờ có em ở cùng anh rồi còn gì.”
Anh cười khẽ một tiếng, đột nhiên nảy ra ý định trêu đùa, hỏi cô: “Yểu Yểu, em có sợ không?”

Bình luận

Để lại bình luận