Chương 120

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 120

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ngày Trọng Đại Và Lời Thú Nhận Cuối Cùng

Cô che ngực lại, nơi đó có chút tâm tư nhỏ bé đang được thỏa mãn vô hạn. Tất cả đều đến từ Lương Sở Uyên. Cô nghĩ mình thực sự quá may mắn.

Ngày được mong chờ nhất cuối cùng cũng đến. Tô Yểu vì đêm qua trằn trọc không yên, mới ngủ được hai tiếng đã bị người ta lôi từ trên giường xuống. Cô mơ mơ màng màng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt mộc mạc của mình bị phủ lên hết lớp trang điểm này đến lớp trang điểm khác. Người trong gương ngày càng trở nên tinh xảo, cũng ngày càng trở nên xa lạ. Khoảnh khắc chiếc mũ phượng được đội lên đầu, cô cứng đờ người đến nỗi không dám cử động.

“Con phải đội cái này cả ngày sao?”
Mộc Vi giúp cô vén sợi tóc ra sau tai, “Vì xinh đẹp hôm nay thì nhịn một chút đi, đến lúc đi mời rượu xong là có thể tháo xuống rồi.”
Tô Yểu thực ra vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn. Cô ngoan ngoãn gật đầu, có chút choáng váng ảo tưởng ra hình ảnh lát nữa Lương Sở Uyên đến đón mình. Khung cảnh náo nhiệt giống như đang ở ngay trước mắt. Cô mím môi cười cười, nhìn quang cảnh hoàn toàn xa lạ ngoài cửa sổ.

Căn hộ này là Lương lão gia tử tặng họ làm quà cưới, nhưng cô vẫn thích ở Bích Nhai Loan hơn. Nơi đó cô ở đã quen, cũng có quá nhiều kỷ niệm chung với Lương Sở Uyên. Hai ngày trước cô đã nói chuyện này với Lương Sở Uyên, anh nghe xong liền bảo cô thích ở đâu thì họ sẽ ở đó, mọi chuyện đều nghe theo cô. Lúc nói chuyện Lương Mặc cũng ở đó, chị ấy còn cười anh là đồ sợ vợ. Anh cũng không phản bác, chỉ cười đến ngây ngô, giống như đứa trẻ ngốc.

Nghĩ về Lương Sở Uyên một chút, cơn buồn ngủ trong đầu Tô Yểu chạy biến đâu mất. Nỗi mong chờ ngày hôm qua lại trỗi dậy mạnh mẽ. Cô đã gấp không chờ nổi muốn trở thành cô dâu của anh.

Giờ lành vừa đến, Lương Sở Uyên cùng đoàn người rước dâu trống rong cờ mở kéo đến trước cửa, thật náo nhiệt. Vừa định phá cửa xông vào đã bị đám bạn gái của Quan Đình chặn lại ngoài cửa. Dựa vào việc rải tiền lì xì một đường thông suốt, một đám người ồn ào náo nhiệt dừng lại ở cánh cửa cuối cùng. Chỗ này không thuận lợi vượt qua như mấy cửa trước đó, bao lì xì cũng mất tác dụng. Các câu hỏi hóc búa nối tiếp nhau tuôn ra, có vài câu chính bản thân Tô Yểu cũng không rõ đáp án là gì. Cô ở bên trong nghe mà tim treo lơ lửng, nhỏ giọng kháng nghị lại lập tức bị người ta ấn ngồi trở lại.

Cũng may Lương Sở Uyên thông minh, lời nói ngắn gọn mà súc tích, cuối cùng vung một loạt bao lì xì về phía trước, anh liền thành công xâm nhập vào phòng. Tô Yểu ngồi trên giường đợi nửa ngày mới nhìn thấy bóng dáng chú rể bước vào, gương mặt tuấn tú như tranh vẽ. Hơi thở cô đình trệ trong khoảnh khắc, bàn tay không tự giác siết chặt lại. Đáng tiếc hai người còn chưa kịp ôm nhau đã bị mọi người vội vàng tách ra.

“Tìm giày!”
“Dễ dàng như vậy liền muốn ôm mỹ nhân về sao?”
“Nằm mơ đi!”

Trong lúc mọi người cười đùa ồn ào, Lương Sở Uyên tranh thủ thời gian tìm đôi giày thêu. Cuối cùng dựa vào ánh mắt gợi ý của Tô Yểu mới tìm thấy đôi giày ở khe hở tủ quần áo. Anh quỳ một gối xuống đất, gần như thành kính mà đi giày cho Tô Yểu, đôi mắt chăm chú, môi không hề cử động. Tô Yểu lại nghe thấy giọng nói của anh thì thầm bên tai. Em đẹp lắm.

“Hôn một cái ——” Không biết là ai khởi xướng câu đó, ngay sau đó tiếng reo hò cổ vũ hết đợt này đến đợt khác suýt nữa làm tốc mái nhà. Lương Sở Uyên thuận theo ý dân, giữ lấy gáy Tô Yểu, nhắm ngay đôi môi đỏ thắm đầy đặn hôn xuống. Khoảnh khắc đó, họ chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Nhẹ nhàng, nóng bỏng, quấn quýt bên nhau.

Một đám cưới bắt đầu bằng sự náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc trong không khí tưng bừng. Căn phòng ban ngày ồn ào náo nhiệt đến đêm khuya lại hoàn toàn trở về với sự yên tĩnh vốn có. Ngày hôm nay Tô Yểu đã khóc hai lần, lúc tháo trang sức đôi mắt vẫn còn đau rát. Vất vả lắm mới tẩy trang sạch sẽ, Lương Sở Uyên bước vào phòng tắm, một tay ôm ngang vòng eo nhỏ của cô, nhìn vào gương cùng cô đối diện, “Hôm nay vất vả cho em rồi.”

“Nhưng cũng rất vui.” Tô Yểu ngửi thấy mùi rượu trên người anh, “Uống nhiều như vậy anh có chóng mặt không? Em đi nấu cho anh chút canh giải rượu nhé?”
Lương Sở Uyên lười biếng vùi mặt vào cổ cô, không ngừng hôn xuống. Anh lắc đầu, “Rượu lúc sau đã được đổi rồi, cũng không uống nhiều lắm.” Hơn nữa mọi người đều nể nang cổ họng của anh, cũng không dám thật sự chuốc say anh, toàn để phù rể Triệu Kình đỡ giúp.

“Vậy đi tắm đi, em vừa mới xả nước nóng rồi đó.”
“Cùng nhau?”
Tô Yểu cười cười. Lương Sở Uyên lại nói: “Anh hầu hạ em, đảm bảo em thoải mái dễ chịu.” Sau đó Tô Yểu cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, bị anh bế bổng lên. Mà vật kia thúc vào mông cô vừa sưng vừa cứng, đặc biệt kiêu ngạo. “Sao anh lại như vậy?” Giống như lúc nào cũng có thể động dục vậy.

“Phản ứng bình thường thôi.” Lương Sở Uyên dùng răng ngậm lấy dây áo ngủ bên vai cô, “Có chút say.”
Tô Yểu ngửa cổ ra sau, hai tay giơ lên, dây áo ngủ liền tuột xuống. Cô hỏi: “Không phải anh nói không uống nhiều sao?”
“Ai nói nhất định phải uống rượu mới có thể say?” Lương Sở Uyên kéo hai chân cô ra mà đâm vào, “Làm em cũng sẽ say.”

Tô Yểu nũng nịu hừ hai tiếng, ngoan ngoãn ôm chặt lấy anh. Tất cả mệt mỏi đều bị cú thúc mạnh mẽ làm cho tan biến, ngưng tụ thành mồ hôi, làm ướt đẫm toàn thân… Từ phòng tắm chuyển đến phòng ngủ, giao chiến đến nửa đêm hai người mới chịu ngừng nghỉ. Tô Yểu mệt đến xương cốt rã rời, trước khi ý thức mơ hồ còn nhớ thương hỏi Lương Sở Uyên một câu: “Anh vì cái gì lại thích em?”

Trên mặt Lương Sở Uyên mang theo nụ cười thỏa mãn. Anh chậm rãi nói: “Bởi vì là em. Cho dù là tốt, hay là xấu, anh đều thích.”

————
Tô Yểu: “Anh vì cái gì thích em a.”
Lương Sở Uyên: “balabala”
Tác giả: “Là ta sắp đặt.”

Chính văn kết thúc!

Bình luận

Để lại bình luận