Chương 40

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 40

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Ngày hôm sau, Tang Yếu Miễu mới biết tin Lôi Tử Đồng đã gặp lại Lance – bởi vì tin tức giải trí đã ngập tràn hình ảnh Lance lôi kéo Lôi Tử Đồng ở cửa khách sạn ngày hôm qua.

Cô vỗ trán: “Đúng là làm bậy mà!”

Cố Nhĩ Thăng gần đây rất hay nghiên cứu công thức nấu ăn. Hôm nay anh nấu món mì Udon. Sợi mì dai, nước dùng thơm nồng, Tang Yếu Miễu vừa húp một hơi thì nhìn thấy tin tức của Lôi Tử Đồng, khiến cô sặc đến ho sù sụ.

“Ăn cơm không được xem di động.” Cố Nhĩ Thăng nhíu mày, đoạt lấy điện thoại trong tay cô. Anh đứng dậy rót cho cô một cốc nước, “Em là trẻ con ba tuổi sao? Vậy mà cũng sặc được.”

“Không có,” cơn sặc đã qua đi, Tang Yếu Miễu bắt đầu đùa giỡn, “Chú ơi, người ta mới năm tuổi.”

Cố Nhĩ Thăng bật cười, anh nhéo chóp mũi cô: “Dám gọi anh là chú? Không muốn sống nữa à?”

Lực đạo của anh không nặng, Tang Yếu Miễu không thấy khó chịu, ngược lại còn cười xấu xa, sờ vào eo anh. Cố Nhĩ Thăng hơi nhột, buông lỏng tay, cô liền thuận thế ôm lấy anh. Vì anh đứng còn cô ngồi, nên khi cô ôm anh, cái đầu vừa vặn dán lên cơ bụng rắn chắc. “Anh hai, anh cứng quá.”

“…Lại Lại, em càng ngày càng không biết e lệ.”

Tang Yếu Miễu sau hai giây mới hiểu ra, mặt đỏ bừng. Cô đẩy Cố Nhĩ Thăng ra, giả vờ như không có việc gì mà tiếp tục ăn mì, cãi bướng: “Em nói là cơ bụng anh rất cứng chắc! Là anh hiểu sai, anh mới là người không e lệ!”

Cố Nhĩ Thăng sờ sờ khuôn mặt hồng rực của cô: “Anh ‘cứng’ hay không ‘cứng’, em còn không biết sao?”

“A a a! Anh đừng có nói linh tinh!”

Tang Yếu Miễu đột nhiên đứng lên, bịt lấy cái miệng bậy bạ của anh. Cô vừa định mắng anh háo sắc, thì di động của Cố Nhĩ Thăng vang lên.

Cả hai đồng thời chuyển tầm mắt sang màn hình. Là một dãy số lạ. Bọn họ nhìn nhau, Tang Yếu Miễu tiện tay trượt nút nghe, rồi ấn loa ngoài.

Cố Nhĩ Thăng mở miệng: “Alo, ai vậy?”

“…Là tôi, Lôi Tử Đồng.”

Nội tâm Tang Yếu Miễu kêu gào: Tới rồi! Nữ chủ rốt cuộc cũng ra chiêu!!!

Cố Nhĩ Thăng cảm nhận được bàn tay Tang Yếu Miễu đang ôm anh bỗng siết lại. Anh nhướng mày, ôm chặt cô hơn: “Chuyện gì.”

“Anh… anh có thể cho tôi một cơ hội được thực tập ở công ty của anh, được không?”

Cố Nhĩ Thăng không từ chối ngay, anh hỏi: “Vì sao?”

Ở đầu dây bên kia, lòng bàn tay Lôi Tử Đồng toát mồ hôi lạnh. Cô ta biết, mình gọi cú điện này là vì ghen ghét Tang Yếu Miễu có người chống lưng, cô ta không cam lòng yếu thế. Lại thêm việc Lance đã hại cô ta mất việc, nhưng lý do này không thể nói ra. Cô ta đành lấy cớ: “Tôi không có bằng cấp, không thể vào làm ở những công ty lớn. Dù sao… chúng ta cũng từng là bạn học, anh…”

“Sao không tìm Lance?” Cố Nhĩ Thăng ngắt lời.

Tin tức trên mạng tràn ngập, Cố Nhĩ Thăng biết là điều bình thường. Lôi Tử Đồng hít sâu một hơi: “Tôi không muốn liên lụy tới anh ấy.”

“Nhưng chúng ta không thân. Dựa vào cái gì tôi phải giúp cô?”

“Anh và Tang Yếu Miễu… là anh em…”

Thái độ khinh miệt của Cố Nhĩ Thăng lập tức chuyển sang âm lãnh. Anh ghét nhất là bị người khác lấy chuyện này ra uy hiếp.

“Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng. Trí nhớ của Lôi tiểu thư hình như không được tốt lắm. Vậy tôi nói lại lần nữa: Chuyện không liên quan tới cô.”

Lôi Tử Đồng hồi lâu không đáp. Ngay khi Tang Yếu Miễu cho rằng cô ta sẽ cúp máy, thì giọng nói của cô ta lại vang lên: “Nếu chuyện này bị nói ra ngoài, đối với thanh danh của Tang Yếu Miễu… cũng không tốt lắm đâu.”

Cố Nhĩ Thăng bực bội, định cúp máy. Nhưng Tang Yếu Miễu đột nhiên ngăn anh lại, cô đưa mắt ra hiệu, bảo anh mau đáp ứng.

Ánh mắt Cố Nhĩ Thăng phủ một tầng sương mù, nhìn Tang Yếu Miễu. Tuy không hiểu, nhưng anh vẫn làm theo ý cô: “Được.”

Cuộc trò chuyện kết thúc. Lôi Tử Đồng ở đầu dây bên kia, chật vật ngồi xụi lơ xuống đất.

Bên này, Tang Yếu Miễu lại cười tủm tỉm, vuốt vuốt mi tâm đang nhíu chặt của Cố Nhĩ Thăng: “Anh hai, vừa rồi anh thật lãnh khốc. Đúng chuẩn tổng tài bá đạo rồi.”

Cố Nhĩ Thăng không dễ dàng bị cô lừa gạt. Anh kéo tay cô xuống, thắc mắc: “Tại sao lại đáp ứng cô ta?”

“Em không muốn cô ta nói nhiều. Hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để công khai. Hơn nữa, sự nghiệp của anh đang thăng tiến, nó sẽ ảnhê… Ứm!”

Cố Nhĩ Thăng không cho cô cơ hội giải thích. Anh “sách” một tiếng, bẹp miệng, khẩu khí đột nhiên trở nên vô lại: “Anh không cao hứng.”

“Đáng lẽ em mới là người không cao hứng chứ… A! Anh hai! Anh sờ nơi nào vậy?”

“Em phải bồi thường cho anh.” Bàn tay Cố Nhĩ Thăng đã luồn vào áo cô, sờ soạng lên cánh mông mềm mại. Đầu anh chui vào cổ áo cô, cắn mút làn da trắng nõn.

Tang Yếu Miễu muốn tránh cũng không xong, đành dùng ngôn ngữ giãy giụa: “Đây là phòng ăn đó!”

Cố Nhĩ Thăng kéo khóa quần của cả hai xuống, cắn mút vành tai cô, vẻ mặt vô tội: “Thì anh đang ‘ăn cơm’ mà.”

Bình luận

Để lại bình luận