Chương 46

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 46

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Hỏi bác sĩ về tình trạng của Tang Trăn Vinh và Cố Dao, may mắn là tài xế đã phản ứng kịp thời. Cả hai đều không gặp nguy hiểm gì.

Trước khi ra cửa, Tang Yếu Miễu có hỏi người hầu trong nhà. Vì sao Tang Trăn Vinh và Cố Dao lại không ở nhà vào lúc nửa đêm? Người đó giải thích là Cố Dao bỗng nhiên bị đau bụng, đau đến không chịu nổi, Tang Trăn Vinh mới phải đưa bà tới bệnh viện.

Nhưng bác sĩ cũng nói, trừ những vết trầy da do tai nạn và não có một chút chấn động nhỏ, thì cơ thể Cố Dao hoàn toàn không có vấn đề gì.

Xem ra, là “cốt truyện” vẫn muốn Tang Trăn Vinh và Cố Dao phải “ra cửa”.

Tang Yếu Miễu vì quá mẫn cảm với chuyện này, lại không nghe rõ tình hình trong điện thoại, nên mới hoảng loạn lên như vậy. Sau khi biết bọn họ không bị thương tích quá nặng, nỗi lo lắng mấy ngày nay cũng phai nhạt đi không ít.

Hai người họ, vô hình trung đã tránh được một hồi tử kiếp, nhưng vẫn còn chưa tỉnh.

Trời đã sắp sáng. Cố Nhĩ Thăng hỏi Tang Yếu Miễu có muốn ăn gì không. Cô cảm thấy dạ dày trống rỗng của mình đang kháng nghị, liền đồng ý: “Ừm.”

Nhưng vừa thấy Cố Nhĩ Thăng phải rời khỏi cô để đi mua đồ ăn, cô lại mở miệng gọi anh lại: “Anh hai, em đi cùng anh.”

Điều khiến Tang Yếu Miễu không ngờ chính là, sau khi cô và Cố Nhĩ Thăng ăn xong cháo, trên đường trở về, họ lại nhìn thấy Lôi Tử Đồng…

Và cả Lance.

Như vậy mà cũng có thể gặp được. Khóe miệng Tang Yếu Miễu thoáng run rẩy. Thế giới này cũng nhỏ quá đi. May mà cô đã đi theo Cố Nhĩ Thăng.

Nhưng xem tư thế đặt tay bên hông Lôi Tử Đồng của Lance, hẳn là bọn họ đã hòa hảo trở lại. Tốc độ này, so với nguyên tác, nhanh hơn rất nhiều. Phỏng chừng, nguyên nhân là không có Cố Nhĩ Thăng, một tình địch mạnh mẽ, cạnh tranh.

Sau khi biết vận mệnh của mình đã nằm trong tay của chính mình, Tang Yếu Miễu khi nhìn thấy Lôi Tử Đồng, cảm xúc cũng không còn dao động lớn như trước.

Nhưng Lôi Tử Đồng thì lại không biết như vậy.

Cô ta không dấu vết mà thoát khỏi cái ôm của Lance. Trên mặt cô ta vẫn còn vẻ nhợt nhạt do bệnh tật: “Cố tổng… ngài sao lại tới đây?”

Cô nàng này, sẽ không cho rằng Cố Nhĩ Thăng tới đây để thăm bệnh của cô ta chứ?

Tang Yếu Miễu thầm trợn trắng mắt. Cô không chờ Cố Nhĩ Thăng mở miệng, mà bước lên phía trước, chặn tầm mắt của Lôi Tử Đồng.

“Chúng tôi là tới thăm bệnh. Nhưng không phải tới thăm bệnh của cô.”

Tang Yếu Miễu cao gầy hơn Lôi Tử Đồng. Sau khi về nước, cô lại được Cố Nhĩ Thăng nuôi dưỡng đến khí sắc hồng nhuận. Đứng trước mặt Lôi Tử Đồng đang mặc bộ quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, Tang Yếu Miễu lập tức hạ gục khí chất của cô ta.

Đôi môi Lôi Tử Đồng khẽ nhúc nhích. Cô ta ngẩng đầu lên, đang tìm từ trong đầu, thì lại thấy Cố Nhĩ Thăng kéo Tang Yếu Miễu vào trong lồng ngực anh, nói: “Đừng nói chuyện với người lạ.”

Lôi Tử Đồng: “…”

Lance đứng cách đó hai mét. Chờ đến khi Cố Nhĩ Thăng nói chuyện, hắn mới tiến lên: “Cố Nhĩ Thăng? Thiếu chút nữa không nhận ra cậu. Tớ là Lance, cậu còn nhớ tớ chứ?”

“Không nhớ rõ.” Cố Nhĩ Thăng nhẹ nhàng buông một câu, liền cùng Tang Yếu Miễu đi về phía thang máy.

Lance: “…”

Đã nhiều năm như vậy, đôi tình lữ này sao vẫn còn giữ cái bộ dạng không coi ai ra gì này.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, Tang Yếu Miễu quay đầu lại nhìn Lance. Cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Cố Nhĩ Thăng vừa thấy động tác quay đầu của cô, liền nhíu mày, giơ tay xoay đầu cô lại: “Nhìn đường.”

Sau đó, chính anh lại liếc mắt nhìn qua Lance, trước khi thang máy đóng cửa.

Một bộ dạng lưu manh, có cái gì đẹp mà nhìn.

Bình luận

Để lại bình luận