Chương 7

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 7

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cô tìm một cái ghế đá gần đó ngồi xuống. Gió đêm thổi qua làm Trì Dao tỉnh táo hơn một chút. Thấy Giang Diễm đỡ mình xong vẫn đứng ở một bên, cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Ngồi đi.”

Không giống Trì Thừa ồn ào, Giang Diễm ít nói đến đáng thương.

Vừa rồi cô cảm ơn, hắn cũng chỉ nói mình tình cờ đi ngang qua. Mặc dù hắn chỉ gọi một tiếng “Chị ơi”, nhưng đối với Trì Dao lúc đó, vậy là quá đủ.

So với một người lạ, hắn còn mang danh “Em trai hàng xóm”, đủ để cho cô cảm giác an toàn.

Giang Diễm vân vê ngón tay, nghe lời ngồi xuống.

Hắn hỏi: “Người đàn ông vừa rồi, cô có ấn tượng gì không?”

Trì Dao lắc đầu: “Không có.”

“Có lẽ hắn đã đợi ở đây một lúc rồi. Cô…” Giang Diễm ho khan một tiếng: “Mấy ngày nay cô chú ý một chút, tốt nhất đừng ra ngoài chạy bộ nữa.”

Sống lưng Trì Dao ớn lạnh: “Ý cậu là hắn theo dõi tôi?”

“Tôi không chắc. Nhưng cô chỉ có một mình, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Giọng nói trầm tĩnh của chàng trai lại khiến Trì Dao nổi da gà. Cô yên lặng kéo áo khoác lên, nhìn về phía Giang Diễm.

Trên người hắn có mùi xà phòng thoang thoảng. Áo hoodie trắng rộng thùng thình làm khuôn mặt hắn càng thêm nhỏ. Ánh đèn đường hắt lên, đủ để thấy rõ từng sợi lông tơ mịn.

Cô hơi nheo mắt: “Cậu nói là cậu đi ngang qua?”

“Ừm.” Giang Diễm thẳng thắn: “Tôi ra ngoài tản bộ. Thấy người kia cứ đi theo cô, cảm thấy không ổn nên mới gọi cô.”

“Cậu gọi tôi là chị.” Trì Dao nhắc lại.

Hô hấp Giang Diễm cứng lại, lỗ tai đỏ bừng: “Thật xin lỗi.”

“Việc này có gì mà xin lỗi, tôi vốn lớn tuổi hơn cậu mà.”

Qua tuổi 24, khái niệm tuổi tác của Trì Dao đã dừng lại vĩnh viễn ở con số hai mươi. Cho dù sinh lý có thay đổi thế nào, tâm hồn luôn phải tươi trẻ.

Hơn nữa, Trì Thừa gọi cô là chị suốt hai mươi mấy năm, cô sớm đã quen.

Lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có. Nếu đối tượng là một người đẹp đẽ như Giang Diễm, cô chắc chắn không lỗ.

“Nói gì thì nói, hôm nay cũng cảm ơn cậu.” Trì Dao chống đầu gối đứng lên: “Cậu có muốn ăn gì không? Tôi mời.”

Nghe vậy, Giang Diễm mới ngước mắt, lúc này mới dám nhìn thẳng vào cô.

“Hiện tại thì không.” Hắn nói.

Câu trả lời này rất thú vị. Trì Dao cười: “Vậy chờ khi nào muốn ăn thì nói nhé.”

Giang Diễm chần chờ một lát: “Làm sao để nói cho cô biết?”

Trì Dao nhướng mày. Cô định nói họ ở đối diện, ấn chuông cửa là được, nhưng nghĩ lại, vẫn nên trao đổi phương thức liên lạc thì hơn.

Hai người cùng nhau đi về.

Giang Diễm tuy ít nói, nhưng hỏi gì đáp nấy.

Khi vào thang máy, Trì Dao giải thích lý do cô biết tên cậu, không thể không nhắc tới Trương Nhất Minh. Giang Diễm trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Cô cùng thầy Trương…”

“Xem như…” Trì Dao châm chước: “Bạn bè đi.”

Giang Diễm dường như không hài lòng với câu trả lời này.

Hắn không lên tiếng nữa, môi mím thành một đường thẳng. Vẻ nội liễm, dễ gần biến mất, thay bằng sự lãnh đạm, xa cách.

Trì Dao đứng bên cạnh hắn, trong đầu mờ mịt.

Tâm tư thanh niên bây giờ đều khó đoán vậy sao?

Ra khỏi thang máy, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, gọi Giang Diễm lại.

“Phải rồi, tôi còn chưa nói tên tôi.”

Giang Diễm quay đầu.

Cô nhếch miệng cười: “Tôi tên Trì Dao. Nhưng mà cậu gọi tôi là chị cũng được, tôi không ngại.”

Có tiện nghi không chiếm mới là đồ ngốc.

Giang Diễm bình tĩnh nhìn cô hai giây.

“Được, Trì Dao.”

Trì Dao: “…”

##

Bình luận

Để lại bình luận