Chương 79

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 79

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cách đây ba năm, Trì Dao đã từng phải tiếp nhận tư vấn tâm lý.

Khi đó cô mới đi làm được một năm. Trong một lần khám bệnh, cô bất ngờ bị bệnh nhân nhảy lên bàn bóp cổ. Cảm giác ngạt thở đó, cái chết cận kề, đã để lại cho cô chứng ám ảnh sợ hãi. Cô phải trị liệu gần một năm mới tạm ổn.

Lần này, cô tưởng rằng nỗi sợ đó sẽ tái phát, nhưng mọi thứ lại tiến triển thuận lợi hơn dự đoán. Có Giang Diễm ở bên, cô an tâm hơn, giấc ngủ cũng tốt hơn, cả đêm không mộng mị.

Dù vậy, cô vẫn quyết định đi gặp bác sĩ tâm lý. Phòng tư vấn bệnh viện sắp xếp không nằm trong trung tâm thành phố. Trì Dao bắt xe đến đó, kẹt xe gần một tiếng mới tới nơi.

Cô đến muộn, bác sĩ Hách Lệ tạm thời không có ở đó. Cô ngồi trong văn phòng chờ. Đối diện là một chiếc tủ gỗ. Trì Dao nhàm chán nhìn vào một khung ảnh. Người trong ảnh có chút quen mắt…

Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra. Trì Dao quay đầu lại.

Người phụ nữ bước vào, chính là người cô đã gặp ở động Ngọc Sơn, người đi cùng Trần Sở Nhiên.

“Trì Dao?”

“Là tôi.”

Thế giới này thật sự quá nhỏ. Trì Dao biết, nhưng không nói ra.

Lần đầu gặp mặt, hiệu quả trị liệu không cao. Cuối cùng, Hách Lệ vẫn nhắc tới lần gặp tình cờ ở núi Ngọc Sơn. Cô hẹn Trì Dao lịch tiếp theo vào chiều thứ Sáu.

“Hôm sau tôi sẽ đến đúng giờ.”

“Nếu cô muốn, chúng ta có thể gặp ở một nơi khác thoải mái hơn.”

“Không cần, ở đây là ổn rồi.”

Trì Dao cầm túi, Hách Lệ tiễn cô ra cửa.

Thật trùng hợp, có một người đàn ông đang đứng chờ ở ngay ngoài.

Trần Sở Nhiên.

Trì Dao chạm mặt hắn, khoé mắt liếc thấy Hách Lệ cũng đang nhìn về phía này. Trần Sở Nhiên có vẻ rất kinh ngạc khi thấy Trì Dao ở đây.

Cô không định nói chuyện, chỉ gật đầu một cái rồi rời đi.

Trời bắt đầu nắng gắt. Đã một thời gian Trì Dao không đi xe buýt. Cô đứng ở trạm chờ, không khí oi bức.

Cô nghe có tiếng gọi, nhưng nhất thời không tìm ra hướng.

Một chiếc xe sang trọng dừng lại ngay trước mặt. Trần Sở Nhiên ngồi trong xe, cúi người nhìn cô: “Lên xe đi, mình đưa cậu về.”

“Không cần, tôi ngồi xe buýt được rồi.”

“Ở đây rất khó bắt xe.”

Trì Dao vốn là người “tai mềm”. Trần Sở Nhiên biết rất rõ điểm này của cô. Cô đành lên xe.

Hắn nói: “Mỗi lần mình gọi cậu, lần nào cậu cũng không nhìn thấy mình ngay lúc đó.”

Từ khi quen nhau đến lúc chia tay, hắn luôn oán trách cô như vậy.

Trì Dao thắt đai an toàn, lạnh nhạt bảo: “Có thể lái xe được rồi.”

Trần Sở Nhiên bị thái độ của cô làm cho nghẹn họng. Lúc còn yêu nhau, cô cũng y hệt như vậy. Cứ tức giận là lại lạnh lùng, không ai biết cách làm người khác lạnh tâm hơn cô.

Bình luận

Để lại bình luận