Chương 89

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 89

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Một khi đã lựa chọn, Trì Dao sẽ không bao giờ hối hận, dù cho kết quả có ra sao.

“Chị thật sự nghĩ như vậy?”

“Ừm.”

Giang Diễm suy nghĩ một lát: “Vậy trong mắt chị, em là loại người gì?”

“Kiểu người rất được yêu thích ở trường học?” Trì Dao ngửa cổ uống cạn ly rượu, “Đẹp trai, gia cảnh tốt, biết chơi bóng rổ, học cũng không tồi… Đó là em trong mắt chị. À không, đó chỉ là một phần thôi. Em không thể phủ nhận những điều đó. Ví dụ, nếu người ở bên em không phải chị, mà là một cô gái cùng trường, em có lo được lo mất như bây” giờ không?”

Giang Diễm im lặng. Cả hai đều biết, đáp án là không.

Men rượu ngấm, mặt Trì Dao đỏ bừng.

Cô lảm nhảm: “Chị không lợi hại như em nghĩ, và em cũng không tệ như em tự suy đoán.”

“Trước khi chúng ta yêu nhau, thái độ của em là ‘nhất định phải có được’, dám nói rằng sớm muộn gì chị cũng là của em. Sao bây giờ ở bên nhau rồi, em lại sợ chị chạy mất?”

“Giang Diễm à,” cô gục đầu lên vai hắn, “Hai người ở bên nhau là để hỗ trợ, chăm sóc, chứ không phải để tra tấn lẫn nhau. Chị không muốn em vì ở cạnh chị mà trở nên nhạy cảm, tự hạ thấp mình. Một người như vậy… không giống em, cũng không phải là em.”

Giang Diễm của cô, phải là người rực rỡ như lửa, giống như cái tên của hắn.

“Trong mắt chị, em là người duy nhất có thể cho chị cảm giác an toàn, người có thể cảm hóa được chị.”

“Sau khi ở bên em, chị đã thay đổi rất nhiều. Trước kia, chị khinh thường mấy cái gọi là bất ngờ nho nhỏ. Chúng chỉ khiến chị rối bời, phiền muộn. Nhưng chính em,” cô mỉm cười, giọng mềm đi, “Em lại thường xuyên tạo ra những điều bất ngờ đó. Có lẽ em không ý thức được, nhưng vào những lúc chị cô đơn nhất, em chính là sức mạnh của chị.”

Đôi mắt Giang Diễm sáng lên. Trì Dao gối đầu lên đùi hắn.

“Tầm tháng Ba, ở bệnh viện, em vì bảo vệ chị mà bị thương. Khoảnh khắc đó, chị đã hoài nghi lựa chọn của mình. Khi chị chọn công việc này, tất cả mọi người đều khuyên can, mẹ chị, bố chị, Trần Sở Nhiên… nhưng chị chưa bao giờ thấy mình sai. Chỉ có hai lần chị dao động. Lần thứ nhất là sự việc ba năm trước. Lần thứ hai… là vì em.”

Cả người Giang Diễm cứng đờ. “Bởi vì chuyện đó, nên chị mới phải đi tư vấn tâm lý? Không phải chị nói đó là tư vấn định kỳ sao?”

“Đúng là trình tự bình thường. Chỉ là… tố chất tâm lý của chị không đủ mạnh thôi.”

“Kết quả thế nào?”

“Không sao nữa rồi. Báo cáo sức khỏe gửi về lâu rồi.”

Trì Dao bật cười, men rượu làm cô trở nên thành thật: “Chị có thể bình ổn nhanh như vậy, đương nhiên không thể không kể đến công lao của em.”

“Em đã kịp làm gì đâu.”

“Nhưng em ở bên cạnh chị. Như vậy là đủ rồi. Cho nên, em đừng nghĩ em không cho chị được gì. Em đã cho chị rất nhiều thứ mà người khác không thể làm được.”

Trái tim Giang Diễm mềm nhũn, hắn ôm cô vào lòng.

“Đáng lẽ chị nên nói sớm cho em biết.”

“Chị không định nói. Sợ em nghĩ nhiều. Vả lại… chính mình là bác sĩ tâm thần, lại vì chút chuyện nhỏ mà phải đi tìm bác sĩ tâm lý, nói ra thật sự mất mặt muốn chết.”

Cô ôm siết lấy hắn. “Chúng ta đều bị ràng buộc. Em thấy mình quá nhỏ. Chị thấy mình quá lớn. Tính ra, kém nhau mấy tuổi cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Sau này, chúng ta cứ ở chung như bình thường, đừng tự làm rắc rối nữa, được không?”

“Ừm,” hắn rầu rĩ gật đầu. “Nhìn chị trẻ, em lại già dặn. Vừa hợp.”

Trì Dao bật cười. “Vậy em cũng đừng nói em không làm được gì. Dù có người tốt hơn em, nhưng họ tốt đến mấy cũng chẳng liên quan gì đến chị.”

Cô vuốt ve mái tóc mềm của hắn. “Chị năm nay hai mươi bảy, đã gặp không ít người. Nhưng người có thể làm tim chị đập thình thịch… chỉ có chàng trai hai mươi hai tuổi như em thôi.”

“Năm nay em hai mươi hai rồi.”

“Ừ, hai mươi hai, được chưa.”

Bình luận

Để lại bình luận