Chương 91

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 91

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Họ đến Hong Kong lúc chạng vạng. Sóng biển nơi chân trời nhuộm một màu đỏ tía. Trì Dao ngồi trong xe, say sưa ngắm cảnh. Cô liếc thấy người bên cạnh đang giơ điện thoại lên, cô giật mình quay đầu, biểu cảm ngơ ngác lập tức bị thu vào máy ảnh.

“Em chụp cái gì thế?”

“Chụp chị.”

Trì Dao cướp lấy điện thoại, bất ngờ nhận ra hắn chụp không tệ. Bức ảnh bắt trọn khoảnh khắc cô quay đầu, ánh hoàng hôn rực rỡ phía sau làm viền tóc cô như được dát vàng. Cô nhìn đi nhìn lại, cuối cùng không nỡ xóa.

“Trước kia chị từng tới Hong Kong một lần, vội vàng đúng ba ngày. Lịch trình kín mít, mệt muốn chết, giống như đi tăng ca vậy.”

“Vậy lần này có thể thả lỏng một chút rồi.”

Trì Dao gật đầu, rúc cả người vào lòng hắn. “Liệu Thang Thang có thích quà chị tặng không?” Cô mua cho cậu bé một bộ lego.

“Thằng bé dễ tính lắm, cái gì cũng được.” Giang Diễm hôn lên tóc cô, “Hơn nữa, nó rất thích mỹ nữ, cho nên nhất định sẽ thích chị.”

Giống như Giang Diễm nói, Thang Thang cực kỳ thích Trì Dao. Ban đầu cậu bé còn thẹn thùng trốn sau lưng Quý Nhuế, lén lút nhìn cô. Nhưng khi Trì Dao lấy bộ lego ra, cậu bé lập tức thả lỏng, miệng gọi “chị ơi” không ngớt, dính cô như sam.

Trì Dao rất có duyên với trẻ con.

Vì không ngủ trưa, ăn tối xong, Thang Thang chơi một lát liền mệt. Trước khi đi ngủ, cậu bé cứ nằng nặc đòi ngày mai Trì Dao phải đến dự tiệc sinh nhật. Quý Nhuế kể, Thang Thang vốn rất sợ người lạ, đây là lần đầu tiên cô thấy thằng bé chủ động như vậy.

“Chủ yếu là do Thang Thang ngoan,” Trì Dao nói.

Giang Diễm không bình luận. Hắn thấy cô ngáp mấy cái liền, thấp giọng hỏi: “Mệt không?”

“Có một chút.”

Quý Nhuế thấy vậy, nói: “Để dì bảo người chuẩn bị phòng. Này Giang Diễm, cháu mau dẫn Dao Dao lên nghỉ ngơi đi.”

Trì Dao liếc nhìn Giang Diễm. Hắn khéo léo từ chối: “Chúng cháu đặt khách sạn rồi ạ.”

“Khách sạn làm sao tốt bằng nhà mình.”

“Không phải rạng sáng mai chú mới về sao? Vẫn chưa chính thức gặp mặt, ngủ lại cũng không tiện. Hay là để lần sau đi.”

Quý Nhuế ngẫm nghĩ, thấy cũng hợp lý: “Thôi vậy cũng được, để dì bảo tài xế đưa hai đứa về.”

Trở lại khách sạn, Trì Dao ngã vật ra giường. Giang Diễm lập tức phủ lên người cô, chân hai người quấn lấy nhau.

“Hôm nay chị vất vả rồi.”

“Thằng bé dễ hầu hạ hơn em nhiều,” cô nhắm mắt lầm bầm. Tối qua chính hắn là người quấn lấy cô, làm cô ngủ muộn.

Giang Diễm cười khẽ, kéo chăn lên che kín cả hai. “Chúng ta ngủ chung đi.”

Trì Dao sao tin được lời hắn. Cô quay mặt đi, không thèm để ý.

Quả nhiên, chưa được bao lâu, bàn tay không an phận của hắn đã luồn vào trong váy cô. Bộ ngực bị xoa nắn, Trì Dao run rẩy, hừ một tiếng “không cần”.

Giang Diễm hôn lên vai cô, đứng dậy nhấc một góc chăn. Đôi chân trắng nõn của cô lộ ra.

Tiếng thắt lưng được tháo, tiếng sột soạt của vỏ bao. Mọi khung cảnh kiều diễm đều bị giấu dưới lớp chăn bông.

“Thật sự không cần?” Hắn cố ý hỏi, nhưng cự vật nóng rực đã cọ cọ ngay cửa mình cô.

Trì Dao giơ tay đẩy hắn, không may lại chạm trúng vật đang cương cứng. Cô xoay đầu: “Em cứng từ khi nào thế?”

“Từ lúc ôm chị.”

Hắn hôn cô, nhịp điệu ra vào chậm rãi, khoan thai, khiến cả hai đều thoải mái rên rỉ. Trì Dao nhắm mắt, hoàn toàn đắm chìm.

Giang Diễm kéo chăn xuống, xoa nắn cặp mông tròn lẳn, rồi đột ngột thúc mạnh vào.

“Không… không được…”

Trì Dao run rẩy cao trào. Giang Diễm rút ra, tháo bao, nhưng cự vật vẫn đứng thẳng. Hắn lật người cô lại, ánh mắt nóng rực dán vào thân thể trần trụi. Hắn nhanh chóng tuốt lộng, bắn ra.

“Em… còn muốn.” Hắn nhìn chằm chằm người anh em vẫn đang hừng hực khí thế của mình.

Trì Dao khôi phục chút thanh tỉnh, liếc xéo hắn, chép chép miệng: “Lại đây.”

Giang Diễm ngoan ngoãn bò qua.

Cuối cùng, mãi đến khi miệng Trì Dao mỏi nhừ, hắn mới miễn cưỡng giải phóng. Hai người ôm nhau đi tắm. Trì Dao mệt đến mơ màng, Giang Diễm ôm cô, tỉ mỉ kỳ cọ, mồ hôi lại vã ra.

Nhưng hắn cam tâm tình nguyện.

Trước khi đi ngủ, hắn hỏi: “Mai có muốn dậy sớm đi ngắm biển không?”

“Chị sợ chị dậy không nổi.”

“Chị cứ nhắm mắt, em bế chị đi.”

Bình luận

Để lại bình luận