Chương 3

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 3

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Cả cơ thể Thịnh Hạ mềm oặt. Cô trượt dọc theo cánh cửa, ngã ngồi bệt xuống sàn. Cơn kinh hoàng tột độ vừa qua đi, để lại một cơ thể rã rời, bị rút cạn sinh khí. Cô ngồi thở dốc, hai chân mềm nhũn, bàn tay vẫn không ngừng run rẩy.

Đôi mắt đẫm lệ, hoảng sợ của cô dán chặt vào người đàn ông. Cô sợ hãi, cảnh giác, không dám chớp mắt. Cô sợ chỉ một giây lơ đễnh, anh ta sẽ ra lệnh cho cô nằm lên bàn. Cái lạnh buốt của sự sợ hãi len lỏi vào tận xương tủy.

Cô lén lút đảo mắt khắp phòng, cố tìm một vật gì đó sắc nhọn để phòng thân. Nhưng căn phòng này sạch sẽ một cách kỳ lạ, hoàn toàn trái ngược với cái ổ bẩn thỉu bên cạnh. Sàn nhà sạch bóng, bàn làm việc ngăn nắp. Thậm chí chiếc ghế sô pha ở góc phòng cũng sạch sẽ, bên trên có một cái gối và một tấm chăn mỏng màu đen được gấp gọn gàng, vuông vức, tỏa ra mùi hương dễ chịu của nắng.

Người đàn ông trước mặt hoàn toàn không để tâm đến cô. Ánh mắt anh ta dán chặt vào màn hình máy tính, ngón tay thoăn thoắt gõ phím. Thỉnh thoảng, anh ta nhấp một ngụm nước, rồi lại lập tức quay lại làm việc.

Nửa tiếng trôi qua. Anh ta không ngẩng đầu lên lấy một lần.

Thịnh Hạ vẫn căng thẳng phòng bị. Từ bên ngoài, tiếng la hét thảm thiết của một cô gái khác lại vọng vào, xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông. Cô nhắm mắt lại, các ngón tay siết chặt.

Người tiếp theo sẽ là cô. Chỉ là không biết khi nào.

Nước mắt cô lại lặng lẽ chảy. Cô muốn về nhà. Cô nhớ mẹ, nhớ món thịt kho tàu mẹ hứa sẽ nấu tối nay. Cô mong đây chỉ là một cơn ác mộng.

Tiếng gõ phím đột ngột dừng lại.

Người đàn ông cầm ly nước lên, phát hiện đã cạn. Anh ta đứng dậy, đi về phía cửa.

Trái tim Thịnh Hạ như ngừng đập. Đôi mắt cô trợn trừng.

Đến rồi! Cuối cùng cũng đến!

Cô sợ hãi đến mức từng lỗ chân lông trên người như muốn nổ tung.

Nhưng người đàn ông chỉ thản nhiên đi qua cô, đến bình lọc nước ở góc phòng, rót đầy ly, rồi quay lại bàn làm việc. Anh ta uống một ngụm, rồi lại tiếp tục gõ máy tính, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở nhẹ của hai người và tiếng lách cách đều đều của bàn phím.

Sự im lặng này còn giày vò hơn cả đòn roi. Thịnh Hạ cảm thấy mình sắp phát điên vì nỗi sợ hãi không hồi kết này.

Cô run rẩy lên tiếng, giọng nói vỡ vụn: “…Anh… định lúc nào…”

Người đàn ông ngẩng đầu. Ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ bực bội vì bị làm phiền. Giọng anh ta khàn đi vì lâu không nói chuyện: “Cái gì?”

“Anh… không định làm gì tôi sao?” Cô nhìn anh, nước mắt lại lăn dài.

“Làm cái gì?” Anh ta cau mày, vẻ mặt khó hiểu.

Một lúc sau, dường như đã hiểu ra, anh ta lại kéo ngăn kéo, rút con dao ra, đứng dậy và bước về phía cô.

Thịnh Hạ hoảng loạn lùi lại, lưng đập vào cửa: “Anh muốn làm gì?” Cô bị dọa đến phát run, giọng nói tuyệt vọng: “…Cứu mạng… Cầu xin anh… Đừng giết tôi…”

Người đàn ông dùng con dao.

Một tiếng “xoẹt” vang lên.

Quần áo của Thịnh Hạ bị cắt rách. Anh ta kéo chiếc quần jean của cô xuống, ném ra sàn. Trong tiếng hét thất thanh của cô, con dao sắc lẹm cắt đứt cả chiếc quần lót mỏng manh.

Sau đó, anh ta ném cơ thể trần trụi, run rẩy của cô lên chiếc ghế sô pha sạch sẽ.

Bình luận

Để lại bình luận