Chương 53

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 53

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ngay khi Thịnh Hạ nghĩ rằng mình sắp ngạt thở, Lạc Hàn Đông đột ngột buông cô ra. Anh ta lùi lại một bước, hơi thở vẫn còn gấp gáp, nhưng đôi mắt trong bóng tối đã lạnh trở lại.

Sự thay đổi đột ngột khiến Thịnh Hạ run rẩy. Sự nhục nhã và giận dữ bùng nổ.

“Anh nghĩ tôi là cái gì?!” Cô hét lên, giọng vỡ oà trong nước mắt. “Tôi không phải là kỹ nữ của anh! Không phải là thứ đồ chơi để anh muốn là đè ra! Anh không phải người tốt! Anh là ác quỷ!”

Cô quay người, định bỏ chạy.

“Vậy sao lúc đó lại ôm tôi?”

Giọng nói lạnh lùng của anh ta vang lên từ phía sau, như một nhát dao đâm thẳng vào lưng cô. “Nếu tôi không phải người tốt, tại sao lại khóc lóc cầu cứu tôi?”

Thịnh Hạ cứng người. Cô quay lại, nhìn trân trối vào bóng đen của anh ta. “Lúc đó… dù là một người qua đường xa lạ, tôi cũng sẽ ôm!”

Một sự im lặng đặc quánh, nặng nề bao trùm căn phòng.

Lạc Hàn Đông đứng bất động trong bóng tối. Khi anh ta lên tiếng lần nữa, giọng anh ta đã mất hết hơi ấm, chỉ còn lại băng giá.

“Cút.”

Chỉ một từ.

Thịnh Hạ chạy ra khỏi căn hộ, nước mắt giàn giụa. Cô không quay về sô pha. Cô chạy thẳng ra thang máy, quấn độc chiếc chăn mỏng, bấm nút đi xuống. Cô thà chết cóng ngoài đường còn hơn ở lại đây.

Lúc thang máy gần đóng, một bộ quần áo bị ném vào. Là áo sơ mi và quần tây của anh ta.

Cô đến một khách sạn rẻ tiền gần đó, ngủ vùi trong bộ quần áo rộng thùng thình còn vương mùi hương của anh ta.

Ngày hôm sau, cô giải quyết mọi chuyện như một cái máy. Cô đến gặp chủ nhà, trả lại phòng, chấp nhận bồi thường toàn bộ thiệt hại – cánh cửa vỡ, sàn nhà dính máu, đồ đạc bị đập phá. Cô không muốn tranh cãi. Cô chỉ muốn cắt đứt mọi thứ liên quan đến đêm qua.

Cô dọn đến một căn hộ nhỏ hơn, ở một quận khác, xa tít tắp.

Việc đầu tiên cô làm sau khi có chỗ ở mới, là soạn và gửi đơn xin nghỉ việc.

Khi Hàn Gia Phàm nhận được tin, anh ta đang ở Tây Ban Nha. Anh ta sửng sốt. “Cái gì? Thịnh Hạ nghỉ việc? Lạc Hàn Đông duyệt rồi?”

Anh ta vò đầu. “Không đúng logic! Anh hùng cứu mỹ nhân. Mỹ nhân phải cảm tạ, hiến thân, sau đó sống hạnh phúc mãi mãi chứ? Sao lại chạy mất dép thế này?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận