Chương 71

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 71

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lạc Hàn Đông liếc nhìn điện thoại của Thịnh Hạ. Hai chữ “Đàn anh” nhấp nháy trên màn hình, chói mắt hơn cả ánh đèn huỳnh quang. Anh ta không nói gì, nhưng không khí trong phòng bệnh bỗng nhiên đặc quánh lại, lạnh đi vài độ.

“Em… em ra ngoài nghe.” Thịnh Hạ chột dạ, vội vàng cầm điện thoại chạy ra hành lang.

Lúc cô quay lại, Hàn Gia Phàm đã biến mất. Chỉ còn Lạc Hàn Đông ngồi đó, khuôn mặt lạnh như tiền, dán mắt vào màn hình laptop.

“Em hẹn anh ấy ngày mai.” Thịnh Hạ lí nhí, cảm thấy mình như tội phạm đang tự thú. “Ăn một bữa cơm… Cảm ơn anh ấy đã giúp em dọn đồ.”

Ngón tay đang lướt trên bàn phím của Lạc Hàn Đông khựng lại. Anh ta ngẩng đầu. Đôi mắt đen láy, sâu không thấy đáy, xoáy thẳng vào cô.

“Ngày mai. Mấy giờ?”

“Dạ… trưa ạ.”

“Ở đâu?”

“Em… em chưa biết.”

“Khách sạn Phật La.” Anh ta ra lệnh, không phải một lời gợi ý. “Mười hai giờ. Anh cũng đi.”

“Không cần đâu!” Thịnh Hạ hoảng hốt. “Chỉ là bạn bè ăn bữa cơm thôi mà. Anh…”

“Em sợ anh ta thấy anh?” Lạc Hàn Đông nhếch mép, một nụ cười lạnh lẽo. “Hay em sợ anh thấy em?”

“Không phải…”

“Vậy quyết định thế đi.” Anh ta quay lại với màn hình, chấm dứt cuộc đối thoại.

Đêm đó, Thịnh Hạ quay về căn hộ của Lạc Hàn Đông. Anh ta đã ép cô chuyển đồ đến đây ngay khi anh ta còn đang nằm viện, lý do là “nhà trọ không an toàn”. Cô tắm rửa xong, mệt mỏi nằm trên giường.

Cô cảm nhận được anh ta bước vào. Căn phòng chỉ có ánh đèn ngủ mờ ảo. Anh ta không lên giường ngay, mà đứng bên cạnh, nhìn cô. Cái nhìn của anh ta nặng trĩu, xuyên thấu, như muốn lột trần cô.

“Anh Đông…” Cô kéo chăn lên che ngực.

Anh ta cúi xuống, chống hai tay bên cạnh đầu cô, lồng ngực rắn chắc của anh ta gần như chạm vào cô. “Em có gì muốn nói với anh không?”

“Nói… nói gì ạ?”

“Hôm nay.” Giọng anh ta trầm khàn. “Em gọi anh là ‘ông xã’.”

Mặt Thịnh Hạ đỏ bừng. “Lúc đó… lúc đó em bị bỏ thuốc… Em…”

“Em gọi tôi là gì?” Anh ta ngắt lời, đôi mắt ép sát, không cho cô trốn tránh.

Thịnh Hạ run rẩy. Cô biết anh ta muốn gì. Anh ta muốn nghe lại. Cô nhắm mắt, vòng tay qua cổ anh, kéo anh ta xuống.

“Em yêu anh.”

Ba từ đó, thốt ra nhẹ như hơi thở, nhưng lại có sức nặng ngàn cân.

Lồng ngực Lạc Hàn Đông phập phồng dữ dội. Anh ta cứng đờ người. Rồi, anh ta cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ cô. Bờ vai anh ta run lên, một cái run rẩy gần như không thể nhận thấy. Anh ta không khóc, nhưng Thịnh Hạ cảm nhận được một nỗi đau đớn, một sự yếu đuối tột cùng mà anh ta luôn che giấu.

Anh ta ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu, không phải vì dục vọng, mà là vì cảm xúc vỡ òa. Anh ta dùng ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve môi cô.

“Thịnh Hạ,” anh ta thì thầm, giọng nói vỡ vụn. “Anh không phải người tốt.”

Cô ôm chặt lấy anh. “Em biết. Nhưng anh tốt với em.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận