Chương 84

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 84

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Chiếc Lồng Bằng Vàng

Cơn giận bùng lên. Không phải sự sợ hãi. Lần này là giận dữ.

Cô cảm thấy mình như một con rối, bị anh ta giật dây từ đầu đến cuối. Từ lúc anh ta “cứu” cô, “thả” cô, cho đến lúc “vô tình” gặp lại. Tất cả đều là sự sắp đặt.

Cô xông thẳng vào văn phòng, không gõ cửa. Lạc Hàn Đông đang họp trực tuyến. Anh ta nhíu mày nhìn cô.

“Ra ngoài.”

“Em cần nói chuyện với anh. Ngay bây giờ.” Giọng cô run lên vì giận.

Anh ta nhìn cô chằm chằm vài giây. Rồi anh ta lạnh lùng nói vào màn hình: “Cuộc họp kết thúc.” Anh ta tắt máy.

“Chuyện gì?”

“Tiết Phương Phương. Công ty Phong Thành. Anh sắp đặt mọi thứ, phải không?”

Lạc Hàn Đông không phủ nhận. Anh ta thản nhiên dựa vào ghế, đan hai tay vào nhau. “Phải.”

“Tại sao?”

“Vì em sẽ không tự mình đến tìm anh.”

“Cho nên anh lừa em? Anh biến em thành một con ngốc, một con tốt thí trên bàn cờ của anh?”

“Anh không lừa em.” Anh ta đứng dậy, bước về phía cô. Hơi thở lạnh lẽo của anh ta bao trùm lấy cô. “Anh chỉ… đang tạo ra một con đường duy nhất để em có thể quay về.”

“Em không muốn quay về! Em muốn được tự do!”

“Tự do?” Anh ta cười khẩy, một nụ cười tàn nhẫn. “Em nghĩ em có thể tự do khỏi anh sao, Thịnh Hạ?”

Anh ta đột ngột tóm lấy cô, bế cô lên, ném thẳng xuống chiếc sô pha màu đen.

“Anh làm gì vậy?! Đây là công ty!”

“Thì sao?” Anh ta xé rách chiếc áo sơ mi của cô. “Em là của anh. Ở đây, hay ở nhà, hay ở bất cứ đâu, em cũng là của anh.”

Anh ta đè cô xuống. Đây không phải là một cuộc làm tình. Đây là một sự trừng phạt. Anh ta trừng phạt cô vì dám có ý nghĩ muốn rời xa anh ta.

Anh ta thậm chí không cởi hết quần áo cô. Anh ta chỉ kéo chiếc váy công sở của cô lên, xé toạc quần lót ren. Anh ta đâm vào, thô bạo, không một chút dạo đầu.

“A!” Cô hét lên.

“Em nói lại đi.” Anh ta gầm gừ, thúc mạnh. “Em muốn cái gì?”

“Em… ưm…”

“Em muốn tự do, phải không?” Anh ta thúc mạnh hơn, mỗi cú thúc như muốn đóng đinh cô vào chiếc sô pha này. “Nói! Em có muốn nữa không?”

Cô khóc nức nở, vừa đau đớn vừa bị khoái cảm bệnh hoạn xâm chiếm. Mùi giấy tờ, mùi mực in trong văn phòng quyện với mùi dục vọng nồng nặc.

“Không… em không… A… Anh Đông…”

Anh ta cúi xuống, cắn vào vai cô. “Ngoan. Nhớ kỹ, Thịnh Hạ. Em không bao giờ có thể tự do khỏi anh. Chiếc lồng này, là anh tự tay làm cho em. Dù nó bằng vàng, thì nó vẫn là lồng.”

Anh ta thúc liên hồi, nhanh, mạnh, cho đến khi cả hai cùng vỡ òa. Anh ta bắn ra, lấp đầy bên trong cô. Anh ta nằm đè lên người cô, thở dốc.

“Em thuộc về nơi này.” Anh ta thì thầm. “Thuộc về anh.”

Bình luận

Để lại bình luận