Chương 86

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 86

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Mật Khẩu “SX”

Cuộc sống sẽ cứ thế êm đềm trôi qua, nếu Thịnh Hạ không vô tình tìm thấy tập tin đó.

Hôm đó, Lạc Hàn Đông đi họp, cô dùng máy tính của anh ta để tìm một tài liệu cũ. Cô vô tình thấy một thư mục bị ẩn. Tên thư mục: “Dự Án Đời Người”.

Tò mò, cô nhấp vào. Máy tính đòi mật khẩu.

Cô thử “LạcTâmThành”. Sai.

Cô thử ngày sinh của anh ta. Sai.

Cô thử ngày sinh của cô. Sai.

Rồi cô chợt nhớ lại lời Hứa Phi Nhan nói vu vơ năm nào. Cô hít một hơi, run rẩy gõ hai chữ cái.

“S. X.”

Thư mục mở ra.

Nó không chứa đựng bí mật kinh doanh, không có mã nguồn, không có tài khoản ngân hàng.

Nó chỉ có một tập tin duy nhất.

Một bức ảnh.

Bức ảnh chụp lễ tốt nghiệp đại học của cô. Cô mặc bộ áo cử nhân, đứng giữa đám bạn, cười rạng rỡ. Nhưng bức ảnh được chụp từ xa, bằng ống kính tele, và tiêu điểm chỉ tập trung vào một mình cô. Những người khác đều bị làm mờ.

Cô nhìn vào thông tin tập tin. Ngày chụp: 20 tháng 6, 2029.

Trái tim cô như ngừng đập.

Ngày lễ tốt nghiệp của cô. Bốn năm trước. Ngày mà cô nhận được tin nhắn “Cổng sau trường học”.

Nhưng đó không phải là Lạc Hàn Đông. Đó là Tứ Nhãn và Oai Chủy Lục.

Lạc Hàn Đông… không có ở đó.

Cô gọi cho Tiết Phương Phương, người bạn giờ đã là trưởng phòng ở Phong Thành.

“TPP, tớ hỏi cậu cái này. Cái ngày mà anh Đông đưa cậu danh thiếp ấy… Anh ấy trông như thế nào?”

“Hửm? Thì vẫn đẹp trai lạnh lùng thế thôi. À mà khoan… hôm đó trông anh ta lạ lắm. Hình như… tay anh ta bị thương. Phải rồi! Lòng bàn tay quấn băng trắng! Tớ còn tưởng anh ta bị đứt tay hay gì.”

Lòng bàn tay… quấn băng.

Thịnh Hạ cúp máy. Cô ngồi bần thần.

Ngày cô báo cảnh sát. Ngày cô bị Oai Chủy Lục bắt đi. Ngày anh ta dùng tay không đỡ dao cho cô. Cũng là ngày anh ta nói “Em tự do rồi”.

Anh ta không hề tự do. Anh ta đã đến buổi lễ tốt nghiệp của cô. Anh ta đứng từ xa, nhìn cô, chụp bức ảnh này. Anh ta đã ở đó, âm thầm quan sát cô, ngay cả khi anh ta nói rằng anh ta sẽ không tìm cô nữa.

Tối đó, Lạc Hàn Đông trở về.

“Em thấy rồi.” Cô nói, giọng bình thản.

Anh ta dừng lại, cởi cà vạt. “Thấy gì?”

“SX. Bức ảnh.”

Lạc Hàn Đông khựng lại. Anh ta bước tới, nhìn thẳng vào mắt cô. “Phải.”

“Tại sao?”

“Anh nói rồi. Anh không biết theo đuổi con gái.” Anh ta nói. “Anh chỉ biết, nếu anh không thể có em, thì ít nhất anh phải đảm bảo em được an toàn.”

“Cho nên anh sắp xếp cho em vào công ty anh?”

“Hàn Gia Phàm là người đáng tin. Ít nhất, ở đó, em sẽ không bị bỏ thuốc.”

Nước mắt cô lại rơi. “Lạc Hàn Đông. Anh là tên đại bại hoại, đại lừa đảo.”

“Anh biết.”

Anh ta cúi xuống, hôn cô. Lần này, nụ hôn không có sự trừng phạt, không có sự chiếm đoạt thô bạo. Nó dịu dàng, sâu lắng, và tràn ngập một nỗi khao khát đã bị dồn nén suốt bốn năm.

“Nhưng anh cũng là của em.” Anh ta thì thầm, bế cô lên. “Và anh sẽ không bao giờ để em tự do nữa. Không bao giờ.”

Bình luận

Để lại bình luận