Chương 6

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 6

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Vãn Phong lại chẳng mảy may hứng thú. Nàng chỉ nói một câu: “Nếu gả, con phải mang Đại Sơn theo.”

Cha mẹ nàng không có thời gian chăm anh ta, Trình Vũ thì còn quá nhỏ. Quan trọng nhất, trong cả cái nhà này, Đại Sơn chỉ nghe lời một mình nàng. Hơn một tháng qua, anh ta dính lấy nàng như hình với bóng.

Bà mối nghe Vãn Phong nói vậy, mặt xám ngoét. Bà ta kéo cha mẹ Vãn Phong ra một góc: “Hai ông bà nghĩ sao vậy? Con gái đi lấy chồng, ai lại dắt theo một thằng ngốc? Nhà trai người ta cưới vợ chứ có cưới nợ đâu!”

Cha mẹ Vãn Phong cũng khó xử. Bỏ thì thương, vương thì tội. Nhỡ người nhà giàu tìm tới, họ mất cả chì lẫn chài. Mà không ai tìm, thì họ phải nuôi thằng ngốc này cả đời. Họ là cha mẹ, luôn thấy có lỗi vì không cho Vãn Phong đi học đại học, nên chuyện hôn nhân, họ muốn để nàng tự quyết.

Vãn Phong vừa dắt Đại Sơn từ ngoài sân đi tiểu về, nghe thấy lời bà mối, nàng liền cau mày: “Vậy bà nói với nhà trai, chấp nhận được anh ấy thì gả. Không thì thôi.”

Bà mối tức tối: “Cháu gái ơi, cháu dại quá! Cháu đi lấy chồng, là về nhà người ta làm dâu, còn phải lo cha mẹ chồng, lo cho chồng. Cháu vác thêm thằng ngốc này đi, nó cho cháu được cái gì?”

“Nghe bà nói, lấy chồng còn mệt hơn.” Vãn Phong nhíu mày. “Vậy thôi, cháu không muốn lấy chồng nữa. Mời bà về cho.”

Bà mối tức đến tím mặt, hậm hực bỏ đi.

Vãn Phong là bông hoa đẹp nhất cái thôn sơn cước này. Bà ngoại nàng là người nước ngoài, năm xưa gặp nạn trôi sông, được ông ngoại cứu. Hai người bất đồng ngôn ngữ, vậy mà nên duyên, sinh ra mẹ nàng. Vãn Phong thừa hưởng một phần tư dòng máu ngoại quốc, nên nàng có đôi mắt khác hẳn người thường. Mắt người ta màu đen, mắt nàng màu lam nhạt, trong veo như nước hồ thu. Tóc nàng cũng màu nâu nhạt, nhưng ngày thường nàng hay quấn khăn, giấu đi vẻ đẹp của mình.

Nàng dắt Đại Sơn đi rửa tay. Anh chàng ngốc vụng về đổ xà phòng, rửa xong mặt mình, còn đòi lau mặt cho nàng.

“Thôi, tôi tự làm được.” Vãn Phong cười, lùi lại.

Đại Sơn cao lớn đứng cạnh, khiến Vãn Phong trông càng nhỏ bé. Anh ta cười ngô nghê, đôi mắt đào hoa cong lên, đẹp đến xao xuyến.

Cha mẹ nàng đứng trong nhà nhìn ra, thở dài. Đẹp thì đẹp thật, mà ngốc thì cũng ngốc thật. Phải chi anh ta không ngốc, lại vẫn giàu, thì gả Vãn Phong cho anh ta cũng xứng.

Tối đó, Vãn Phong dỗ Trình Vũ ngủ xong, quay sang nhìn Đại Sơn. Anh ta đã nằm ngay ngắn trên giường, đôi mắt mở to, nhìn nàng chăm chú.

Nàng thở dài. Từ cái đêm đầu tiên nàng ru anh ta ngủ, dường như nó đã thành thông lệ. Anh ta cứ chờ nàng qua ôm ngủ, y như ôm Trình Vũ. Chỉ có điều, “đứa em trai” này càng ngày càng không ngoan. Mấy hôm nay, anh ta thường xuyên cọ quậy vào người nàng.

Đáng sợ nhất là, mỗi buổi sáng thức dậy, “chỗ đó” của anh ta đều căng cứng, hiên ngang.

Bình luận

Để lại bình luận