Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Khi Vãn Phong tỉnh dậy, nàng thấy mình bị ôm chặt cứng, nặng trĩu.

Đại Sơn đã biến nàng thành gối ôm, cả người anh ta quấn lấy nàng, khiến nàng không thở nổi. Nàng cố đẩy ra, nhưng không được. “Đại Sơn, tỉnh dậy, dịch ra một chút…”

Nàng dùng hết sức bình sinh mới đẩy được anh ta ra. Đại Sơn lơ mơ mở mắt, rồi theo một thói quen đáng sợ, anh ta kéo quần, chỉ vào vật đang hiên ngang chào cờ, giọng ngái ngủ: “Chị ơi, khó chịu.”

Vãn Phong suýt nữa thì ngất. “Sao anh… Anh có bệnh à?”

Nàng vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn mụ mị, đã phải thò tay vào quần anh ta, bắt đầu “giúp” anh ta. Vài phút sau, anh ta lại rùng mình, kêu “muốn đi tiểu…”

Nàng vội lấy giấy thấm lấy. Xong việc, anh ta lập tức lăn ra ngủ tiếp.

Vãn Phong lồm cồm bò dậy đi rửa tay. Nàng quyết định rồi, phải đi hỏi ông lang xem, Đại Sơn rốt cuộc là bị bệnh gì. Sao một ngày lại “khó chịu” nhiều lần như thế.

Nàng đã hứa dẫn Trình Vũ đi bắn chim sẻ từ lâu. Hôm nay trời đẹp, Vãn Phong chuẩn bị ná, dắt theo Trình Vũ và Đại Sơn cùng lên núi. Đêm qua mẹ nàng mang về mấy bộ quần áo cũ người ta cho, là đồng phục lao động màu xanh biển. Vậy mà Đại Sơn mặc vào, lại đẹp như người mẫu trên ảnh.

“Đại Sơn nhà mình đúng là đẹp trai.” Vãn Phong không khỏi tấm tắc.

Đại Sơn cười ngây ngô.

Ba người lên núi, bắn được hai con chim sẻ, thì gặp một đám thanh niên trong thôn. Cầm đầu là Lưu Tráng Tráng, một thanh niên da đen nhẻm, nhưng hàm răng lại trắng bóng.

“Vãn Phong! Cậu cũng đi bắn chim à?” Lưu Tráng Tráng hớn hở. Cậu ta đổ hết chim trong giỏ mình sang giỏ của Trình Vũ. “Cho em trai cậu này.”

“Cảm ơn anh Tráng Tráng!” Trình Vũ mừng rỡ.

“Trình Vũ!” Vãn Phong không vui. Nàng không thích nhận đồ của người khác. “Lưu Tráng Tráng, tôi tự bắn được, không cần đâu.”

Nàng định trả lại. Lưu Tráng Tráng vội xua tay: “Ấy, tớ bắn nhiều lắm. Cậu cầm lấy cho thằng ngốc… à… cho cậu ta ăn thêm.”

Cậu ta nói đến “thằng ngốc”, đám bạn đi cùng lập tức cười ồ lên.

“Thằng ngốc ơi, biết nói không?”

Vãn Phong sa sầm mặt. Nàng đổ ngược chim sẻ lại giỏ của Lưu Tráng Tráng. “Cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng anh ấy tên là Đại Sơn, không phải thằng ngốc.”

Nói rồi, nàng kéo tay Đại Sơn và Trình Vũ, quay người bỏ đi. Trình Vũ tiếc hùi hụi đống chim sẻ, nhưng bị chị trừng mắt, đành im re. Chỉ có Đại Sơn là tò mò quay lại nhìn, không hiểu sao người kia lại đen như vậy, trong khi chị gái thì trắng thế.

Lưu Tráng Tráng đứng ngẩn ra, gãi đầu, vừa xấu hổ vừa muốn đuổi theo. Đám bạn vỗ vai: “Thôi, Tráng ơi, Vãn Phong nó không thích mày đâu.”

“Nói bậy!” Lưu Tráng Tráng mặt đỏ lựng. Cậu ta cúi xuống nhặt chim sẻ, lòng thầm nghĩ, sao Vãn Phong ngay cả lúc tức giận cũng xinh đẹp động lòng người như vậy.

Bình luận

Để lại bình luận