Chương 51

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 51

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Sự Thật Trần Trụi

Hơi thở của Vãn Phong nghẹn lại. Nàng bị ghì chặt vào cánh cửa gỗ, lạnh buốt. Bàn tay to lớn của Tiêu Cảnh Duệ như một chiếc gông sắt, giữ chặt hai cổ tay nàng, ép chúng lên trên đỉnh đầu. Thân thể trần trụi, mềm mại của nàng hoàn toàn phơi bày, run rẩy dưới ánh mắt nóng rực của anh ta.

“Anh… anh là ai?” Nàng lặp lại, giọng nói vỡ tan vì sợ hãi và hoang mang.

“Em hỏi anh là ai?” Tiêu Cảnh Duệ cúi sát xuống, chóp mũi gần như chạm vào má nàng. Hơi thở anh ta phả ra mùi rượu và mùi đàn ông đặc quánh. “Em thật sự không nhớ? Hay em không muốn nhớ?”

“Không… Đại Sơn… anh ấy không như thế này…”

“Đại Sơn?” Anh ta cười khẩy, một nụ cười tàn nhẫn và đau đớn. “Cái tên ngốc đó chết rồi.”

Anh ta siết chặt tay nàng hơn, gằn giọng, từng chữ như mũi dao đâm vào tai nàng: “Anh sẽ làm cho em quên hẳn cái tên ngốc đó. Từ nay về sau, người duy nhất em được phép nhớ, được phép rên rỉ… chỉ có thể là anh.”

Nói rồi, anh ta buông môi nàng ra, nhưng bàn tay còn lại không hề rảnh rỗi. Nó lướt dọc theo sườn eo thon, qua cái bụng phẳng lì, rồi dừng lại ở nơi bí ẩn, ướt át.

Vãn Phong giật nảy mình. “Không… Đừng…”

Anh ta phớt lờ lời van xin của nàng. Ngón tay thon dài, thô ráp của anh ta tàn nhẫn tách hai cánh hoa mềm mại, đâm thẳng vào bên trong.

“A!” Nàng co rúm người lại. Đây không phải là sự vụng về ngây ngô của Đại Sơn. Đây là sự xâm nhập có chủ đích, đầy kỹ thuật và tàn nhẫn. Ngón tay anh ta khuấy đảo, moi lộng, tìm kiếm điểm mẫn cảm nhất, như một kẻ tra tấn đang tìm kiếm điểm yếu của nạn nhân.

“Em thấy không? Nó đang chào đón anh.” Anh ta thì thầm, khi cảm nhận được dòng dâm thủy trào ra từ hoa huyệt đang co thắt của nàng.

Nàng bị làm cho run rẩy, khoái cảm và sự sỉ nhục hòa trộn, bức nàng đến phát điên. Nàng sắp cao trào chỉ vì ngón tay anh ta.

Ngay lúc đó, anh ta rút tay ra, và trong giây phút nàng còn đang hẫng hụt, anh ta đã nâng một chân nàng lên, đặt lên vai mình. Cự vật nóng hổi, cương cứng đáng sợ, thứ mà nàng vừa sợ hãi vừa quen thuộc, đã nhắm thẳng vào lối vào, thúc mạnh một cú.

“KHÔNG…!”

Nàng thét lên. Sâu quá. Sâu đến mức nàng cảm thấy như bị xé làm đôi. Anh ta không cho nàng thời gian để thích ứng, không một chút dịu dàng. Anh ta dồn dập ra vào, mỗi cú thúc đều mang theo sự phẫn nộ, sự ghen tuông.

“Gọi tên anh! Nói em muốn anh!” Anh ta gầm gừ.

“Không… Đại Sơn… cứu em… A… Đại Sơn…” Nàng khóc nấc, trong cơn mê loạn, nàng vẫn gọi cái tên kia.

“CÂM MIỆNG!” Tiêu Cảnh Duệ như phát điên. Tiếng gọi “Đại Sơn” của nàng như một nhát roi quất vào lòng tự trọng của anh ta. Anh ta càng thao nàng điên cuồng hơn, thô bạo hơn, như muốn dùng chính cơ thể mình để nghiền nát, để xóa sạch hình bóng của “kẻ ngốc” kia ra khỏi tâm trí nàng.

Bình luận

Để lại bình luận