Chương 55

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 55

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Nỗi Đau Của Cha Mẹ

Ông bà Trình Đại Thụ không thể ngồi yên. Con gái họ về như người mất hồn. Họ nhìn căn nhà mới, nhìn đồ đạc đắt tiền, lòng họ không vui, mà chỉ thấy bất an.

Họ quyết định xuống thành phố, tìm “cậu ấm” kia nói cho ra lẽ.

Họ tìm đến tập đoàn Tiêu thị. Đứng trước tòa nhà chọc trời bằng kính và thép, hai ông bà nhà quê run rẩy. Họ bị bảo vệ chặn lại. Bà Hoa Như đành làm liều, gào lên: “Gọi thằng Tiêu Cảnh Duệ ra đây! Nó hại con gái tôi!”

Sự ồn ào khiến trợ lý của TCD phải xuống tận nơi.

Ông bà Trình Đại Thụ được đưa lên tầng cao nhất, bước vào văn phòng tổng tài rộng lớn, xa hoa.

Tiêu Cảnh Duệ ngồi sau bàn làm việc, vẫn là khuôn mặt tuấn tú đó, nhưng ánh mắt lạnh lùng, xa cách. Anh ta không còn là “Đại Sơn”.

“Cháu…” Anh ta vừa mở miệng.

“CHÁT!”

Bà Hoa Như đã lao tới, dùng hết sức bình sinh, tát thẳng vào mặt anh ta. “Đồ súc sinh! Mày… mày đã làm gì con gái tao?!”

TCD đứng yên, nhận cái tát. Vết năm ngón tay đỏ lựng hiện rõ trên má anh ta.

“Mày chơi chán rồi mày vứt bỏ nó phải không? Mày tưởng có tiền là muốn làm gì thì làm à?” Bà khóc nức nở.

Ông Đại Thụ đứng cạnh, run rẩy: “Cậu… cậu trả lại sự trong sạch cho con gái tôi…”

Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu, che đi nỗi đau trong mắt. Anh ta im lặng một lúc lâu, rồi ngẩng lên, giọng khàn đặc:

“Hai bác… nói đúng. Là lỗi của cháu.”

Anh ta nhìn thẳng vào mắt họ, một nỗi tuyệt vọng mà chỉ người trong cuộc mới hiểu.

“Nhưng cháu phải làm sao đây? Cháu yêu cô ấy. Nhưng người cô ấy yêu… là cái thằng ngốc kia. Không phải cháu.”

Ông bà Trình Đại Thụ sững sờ.

Bà Hoa Như run rẩy: “Cậu… cậu nói cái gì?”

“Hai người là một mà?”

“Không phải.” TCD lắc đầu. “Thằng ngốc đó… nó chết rồi. Cháu… không phải là anh ta.”

Anh ta ngồi sụp xuống sofa, vẻ mệt mỏi, kiệt quệ. Cuối cùng, bà Hoa Như lau nước mắt. Bà đặt bức thư nợ (tờ giấy nợ) lên bàn.

“Cậu nói đúng. Con Vãn Phong nhà tôi nó chỉ hợp với núi rừng. Nó không sống nổi ở nơi này của cậu. Tiền bạc này, nhà cửa này… chúng tôi không cần. Xin cậu, từ nay về sau, đừng bao giờ tìm nó nữa. Hãy để cho nó được yên.”

Bình luận

Để lại bình luận