Chương 57

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 57

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Sự Tái Sinh

Ngày Tết, trời se lạnh. Vãn Phong lại lên núi, không phải để săn chim, mà để trốn chạy. Nàng trốn cha mẹ, trốn Trình Vũ, trốn cả dân làng. Nàng chỉ muốn ở một mình.

Nàng đi lên đỉnh núi, nơi nàng và Đại Sơn từng ngồi ngắm hoàng hôn.

Và rồi, nàng nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

Tiêu Hoành Thâm! Gã anh trai độc ác. Hắn ta đang ở đó, bên mép vực. Bên cạnh hắn là một cái bao tải lớn, đang cựa quậy.

“Mày nên chết hẳn đi, thằng em ạ!” THT gầm lên, giơ chân, định đạp cái bao tải xuống vực.

“KHÔNG! DỪNG LẠI!”

Vãn Phong hét lên, lao tới như một mũi tên. Nàng không biết tại sao mình lại làm vậy. Trong bao tải là Tiêu Cảnh Duệ, kẻ đã sỉ nhục nàng. Nhưng bản năng mách bảo nàng phải cứu người.

“Cô?” THT giật mình (đúng như kịch bản). “Mày… con nhỏ này!” Hắn ta vờ hoảng hốt, rút ra một con dao dọa Vãn Phong: “Đừng nói cho ai biết! Không thì tao gϊếŧ cả mày!”

Nói rồi, hắn ta đẩy cái bao tải lại, rồi… bỏ chạy thục mạng.

Vãn Phong run rẩy, lao đến bên cái bao tải. Nàng run rẩy cởi dây thừng.

Bên trong, Tiêu Cảnh Duệ nằm co quắp, quần áo xộc xệch. Trên cổ anh ta có một vết kim tiêm, máu còn rỉ ra. Gương mặt anh ta tái nhợt, đau đớn.

“Đại Sơn…” Vãn Phong bật khóc. Nàng không gọi anh ta là Tiêu Cảnh Duệ nữa. Nàng lay mạnh anh ta. “Tỉnh lại! Anh tỉnh lại đi! Đại Sơn!”

Người đàn ông từ từ mở mắt. Đôi mắt đào hoa không còn vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn. Nó mờ mịt, ngây dại, và đầy sợ hãi.

Anh ta nhìn nàng, đôi môi tái nhợt mấp máy.

“… Chị ơi?”

Bình luận

Để lại bình luận