Chương 63

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 63

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Vỡ Lở

“RẮC!”

Tiếng xương gãy vang lên khô khốc, rợn người.

Gã mặt mụn chưa kịp hiểu chuyện gì, cổ tay đã bị bẻ quặt ra sau. Đại Sơn đứng đó, ngay trước mặt gã, nhưng không còn là Đại Sơn.

Đôi mắt đào hoa không còn ngây dại. Nó lạnh như băng, đỏ ngầu sát khí.

“Aaa!” Gã mặt mụn hét lên.

Đám đông sững sờ.

“Thằng ngốc… mày…”

Đại Sơn không nói một lời. Anh ta ra tay. Nhanh, gọn, và tàn nhẫn. Đó không phải là đánh nhau. Đó là một cuộc hạ sát. Anh ta di chuyển như một con báo, mỗi cú đấm, cú đá đều nhắm vào khớp, vào yếu điểm. Những gã trai làng to khỏe, huênh hoang, ngã rạp xuống như rạ.

Chưa đầy một phút, cả đám nằm la liệt, rên rỉ.

Lưu Tráng Tráng đứng như trời trồng, cậu ta không bị đánh, nhưng cậu ta sợ đến mức không dám thở. Cậu ta nhìn thấy hết. Người này… không phải ngốc. Anh ta đang giả vờ!

Tiêu Cảnh Duệ quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Lưu Tráng Tráng. “Lần sau, quản cái miệng của chúng mày lại.” Giọng nói anh ta trầm thấp, không còn ngọng nghịu, mà đầy uy lực. “Không thì không chỉ là gãy tay đâu.”

Anh ta quay về phía Vãn Phong, và trong chớp mắt, sát khí biến mất. Anh ta lại là Đại Sơn, với đôi mắt ủy khuất, lo lắng. “Chị… em… đánh người…”

Nhưng Vãn Phong không còn nhìn anh ta nữa. Nàng đang nhìn xuống đám người rên rỉ, rồi nàng ngước lên, nhìn anh ta trân trối.

Nàng lùi lại một bước. Rồi một bước nữa.

Nàng run rẩy. Nàng đã hiểu. Cái kỹ năng săn bắn phi thường. Cái kỹ năng làm tình điêu luyện. Và cả cú ra tay tàn nhẫn vừa rồi.

Thằng ngốc của nàng… không ngốc.

Suốt đường về, không ai nói một lời.

Vừa về đến sân, Vãn Phong đóng sập cổng lại. Nàng quay người, đối mặt với anh ta.

“Anh… không phải Đại Sơn.” Nàng khẳng định, giọng run rẩy.

Anh ta đứng yên, không còn giả vờ ngây ngô.

“Anh là ai?” Nàng hét lên, nước mắt ứa ra. “Anh lừa tôi! ANH LỪA TÔI!”

Nàng lao vào, đấm thùm thụp vào lồng ngực rắn chắc của anh ta. “Tại sao? Tại sao anh lại lừa tôi? Anh coi tôi là con ngốc à?”

Tiêu Cảnh Duệ bắt lấy cổ tay nàng, giọng nói khàn đặc: “Vãn Phong, nghe anh giải thích…”

“Giải thích cái gì?” Nàng gào lên, vùng vẫy. “Tôi ghét anh! Anh là đồ lừa đảo! Anh cút đi! CÚT ĐI!”

Nỗi đau bị phản bội còn lớn hơn cả sự sỉ nhục ở bệnh viện. Bởi vì lần này, nàng đã trao đi trái tim mình.

Bình luận

Để lại bình luận