Chương 1

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 1

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Chuồng Ngựa

Mùi.

Đó là thứ đầu tiên xộc thẳng vào khứu giác, nồng đậm, ngai ngái và có chút hoang dã. Mùi của cỏ khô, của mồ hôi ngựa, và của một thứ gì đó nguyên thủy, trần trụi. Trong góc khuất của chuồng ngựa, nơi bóng tối đặc quánh lại, vang lên thứ âm thanh mà đáng lẽ không thuộc về chốn này.

“A… Chồng… sâu quá… A… Thật… thoải mái…”

Tiếng rên rỉ kiều mị, đứt quãng, cố tình đè nén nhưng lại lả lơi một cách có chủ ý. Mấy con tuấn mã thuần chủng trong ô chuồng bên cạnh bất an phun phì phì, dậm móng, dường như cảm nhận được sự xâm nhập của một nghi thức xa lạ.

Dưới lớp rơm vàng óng, một thân thể trắng nõn đang bị đè nghiến. Người đàn ông phía trên vẫn còn nguyên chiếc áo sơ mi lụa đắt tiền, chỉ có phần thân dưới là trần trụi, đang ra vào dồn dập. Hắn không nói một lời, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề hòa cùng nhịp điệu của da thịt va chạm.

Không biết bao lâu, cơn bão tình vội vã kết thúc.

Người đàn ông kéo vội chiếc quần tây hàng hiệu, thong thả cài lại mặt thắt lưng da cá sấu sáng loáng. Hắn vừa chỉnh lại cổ áo, vừa nghiêng đầu, và sững lại.

Một người đàn ông khác đang đứng cách đó không xa. Anh ta đứng tựa vào một cột gỗ, thản nhiên vỗ về cổ con ngựa chiến màu đen tuyền bên cạnh, bàn tay đeo găng da lướt nhẹ trên bờm ngựa, trấn an nó.

Người đàn ông mặc đồ cưỡi ngựa. Một bộ đồng phục đen tuyền, bó sát, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo hẹp. Đôi ủng nước cao cổ dính chút bùn đất, nhưng tấm lưng anh ta vẫn thẳng tắp, kiêu hãnh như một quân nhân.

Không ai biết anh ta đã đứng đó bao lâu. Không ai biết anh ta đã chứng kiến những gì.

Sự im lặng khiến gã đàn ông mặc sơ mi lụa có chút bối rối. Hắn hắng giọng, rút từ trong ví da một xấp tiền polymer dày cộm, bước thẳng đến, chìa ra trước mặt người quản lý chuồng ngựa. Một cử chỉ ban ơn quen thuộc.

“Cầm lấy. Coi như phí… làm ồn.”

Nhưng người quản lý dường như không thấy. Đôi mắt anh ta vẫn dán chặt vào con ngựa, bàn tay không ngừng vuốt ve, tựa như cả thế giới chỉ còn anh ta và con vật cưng của mình.

Gã đàn ông giàu có nhún vai, cười hừ một tiếng. Hắn không quen bị phớt lờ, nhưng cũng chẳng hơi đâu đôi co với một kẻ chăn ngựa. Hắn nhét lại tiền, quay người sải bước ra khỏi chuồng ngựa, mang theo mùi nước hoa đắt tiền hòa lẫn với mùi dục vọng vừa tàn.

Chỉ đến khi tiếng động cơ xe sang gầm lên rồi xa dần, thân thể mềm oặt trên đống rơm mới cử động.

Tô Tình nằm đó thêm vài giây, để cái mệt mỏi giả tạo tan đi. Cô chậm rãi ngồi dậy, nhặt lên chiếc sườn xám lụa bị vứt bừa bãi. Từng ngón tay thon dài, sơn móng màu đỏ rượu, chậm rãi cài lại từng chiếc cúc vải.

Bên trong lớp lụa mỏng, cô hoàn toàn trống rỗng. Đường xẻ tà cao ngút, chạy dọc từ bắp đùi non, để lộ ra làn da trắng sứ và chiếc quần lót ren cũng màu trắng tinh khôi, giờ đã hơi xô lệch.

Cô xỏ chân vào đôi guốc cao gót, lười biếng vuốt lại mái tóc xoăn lọn đang rối bù. Xong xuôi, cô mới duyên dáng bước về phía người đàn ông vẫn đang đứng bất động.

“Màn kịch vừa rồi, anh xem có đặc sắc không?”

Tô Tình ngẩng mặt. Cô sở hữu một vẻ đẹp chết người. Đôi mắt không phải mắt phượng, cũng chẳng phải mắt bồ câu, mà là một đôi mắt hồ ly đúng nghĩa, đuôi mắt xếch nhẹ, sóng sánh nước, chỉ cần liếc ngang cũng đủ khiến đàn ông hồn xiêu phách lạc. Cô cố tình rướn người về phía trước, bộ ngực no đủ bị lớp sườn xám ép chặt, như muốn xuyên thủng lớp vải mềm mại mà nhảy xổ ra ngoài.

Giọng cô nhẹ, mềm, âm cuối hơi cao lên, mang theo sự khêu gợi khiến người ta ngứa ngáy.

Người đàn ông cuối cùng cũng dời mắt khỏi con ngựa. Anh ta nhìn cô, một cái nhìn lạnh lẽo, không chút cảm xúc. Đôi mắt anh ta rất sâu, sâu hơn người bình thường, đường nét gương mặt góc cạnh, cứng rắn.

“Vẫn chưa đặc sắc bằng tiếng hí của con ngựa này.” Giọng anh ta trầm, và khắc nghiệt.

Tô Tình bật cười. Tiếng cười trong vắt, lanh lảnh, vang lên giữa không gian u tối của chuồng ngựa. Cô cười đến độ đôi mắt cong lại thành vầng trăng khuyết.

Một lát sau, cô ghé sát vào anh ta, hơi thở phả ra mùi rượu vang đỏ.

“Vậy sao? Tôi thật tò mò,” cô thì thầm, ánh mắt lướt xuống dưới thắt lưng anh ta một cách trơ trẽn, “Không biết thứ vũ khí cỡ nào mới có thể khiến một con tuấn mã phải rên rỉ. Hẳn là… phi thường lắm.”

Người đàn ông rốt cuộc cũng phẫn nộ. Đôi mắt anh ta tối sầm lại, tia nhìn như dao găm.

Tô Tình không hề sợ hãi, cô nhìn thẳng vào mắt anh, thách thức.

Rõ ràng chỉ là một kẻ quản lý chuồng ngựa quèn, không biết lấy đâu ra khí chất bức người đến vậy. Anh ta cao lớn, bộ đồng phục đen khiến anh ta trông như một bức tượng tạc từ đá hắc diện thạch, lạnh lùng và kiên cố.

Tô Tình thu lại tầm mắt. Trò chơi này tạm thời dừng ở đây. Cô lười biếng xoay người, tiếng guốc gõ lộc cộc trên nền đất nện.

“Tạm biệt nhé,” cô vẫy tay mà không ngoảnh lại, “Ngài… Phi Thường.”

Người đàn ông: “…”

Bình luận

Để lại bình luận