Chương 28

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 28

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: “Nơi Này, Đau Lòng”

Tô Tình mất cả ngày hôm sau để sắp xếp căn hộ mới. Cô mệt lả.

Buổi tối, cô trở về căn hộ áp mái để lấy nốt vài thứ đồ lặt vặt.

Cô mở cửa. Căn nhà tối om. Cô uể oải cởi giày cao gót, quăng túi xách lên sofa.

Và cô giật mình.

Một bóng đen ngồi bất động trên sofa.

Cô hét lên, vừa định bật đèn, thì bóng đen đó lên tiếng.

“Em đi đâu cả ngày?”

Giọng nói trầm khàn, quen thuộc.

“Lý Quân?” Tô Tình thở phào, rồi lại cau mày. “Sao anh vào được đây? Em đổi khóa rồi mà?”

“Vô ích.” Anh ta đứng dậy. “Anh đợi em sáu tiếng rồi.”

Anh ta bước ra ngoài ánh trăng hắt vào từ cửa sổ. “Vệ Tiểu Kiệt… đã kể anh nghe mọi chuyện.”

Tô Tình im lặng.

“Chuyện mẹ em. Chuyện… cái thẻ.” Anh ta bước tới, đứng trước mặt cô.

“Vậy thì sao?” Tô Tình ngẩng lên, cố tỏ ra bất cần. “Anh đến để thương hại em à?”

Lý Quân không nói. Anh ta vươn bàn tay thô ráp của mình, nhưng không chạm vào mặt cô.

Anh ta đặt tay lên… ngực trái của mình.

“Vệ Tiểu Kiệt kể,” anh ta gằn giọng, “Anh không thấy gì. Nhưng khi anh nghe… Nơi này,” anh ta ấn mạnh tay vào tim mình, “Nó đau.”

Tô Tình sững sờ.

Nước mắt cô, không thể kiểm soát, cứ thế trào ra.

Cô đã gồng mình quá lâu. Cô đã giả vờ mạnh mẽ quá lâu. Cô đã quen với việc bị chà đạp, bị coi thường.

Nhưng cô không quen… với việc được ai đó đau lòng thay.

“Anh… đồ ngốc…” Cô bật khóc nức nở, đấm vào lồng ngực rắn chắc của anh. “Em không cần anh thương hại! Em không cần!”

Lý Quân mặc cô đấm. Anh ta kéo cô vào lòng, siết chặt.

“Không phải thương hại.” Anh ta thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào tóc cô. “Là tức giận. Anh tức giận vì đã không ở đây với em lúc đó.”

Anh ta giữ chặt mặt cô, cúi xuống, hôn lên những giọt nước mắt của cô. Nụ hôn mặn chát.

“Đừng khóc.”

Nụ hôn của anh trượt dần xuống, tìm đến môi cô. Anh ta hôn cô ngấu nghiến, như muốn hút cạn mọi nỗi đau, mọi tủi hờn trong cô.

“Ưm…”

Anh ta bế thốc cô lên, đè cô ngửa ra sofa. Quần áo công sở vướng víu bị anh ta xé toạc.

“Lý Quân… đừng… em mệt…”

“Nằm yên.” Anh ta gầm gừ, tay anh ta loay hoay với cái móc áo lót của cô.

Anh ta chưa từng cởi thứ này. Đêm qua, cô không mặc.

“Ha…” Tô Tình bật cười trong nước mắt. “Đồ ngốc. Không biết cởi à?”

Cô nắm lấy bàn tay thô ráp của anh ta, hướng dẫn nó. “Như thế này…”

Cái móc bật ra. Bầu ngực căng tròn nảy bật ra ngoài.

Lý Quân cúi đầu, vùi mặt vào đó. Anh ta hít một hơi thật sâu mùi hương da thịt của cô. “Thơm quá…”

Anh ta bắt đầu mút, liếm. Không cuồng bạo như đêm qua, mà chậm rãi, trân trọng, như đang thưởng thức một món quà quý giá.

“A… Lý Quân…” Tô Tình rên rỉ. Bàn tay hư hỏng của anh ta đã luồn vào trong váy cô, xoa nắn nơi ẩm ướt.

Ngón tay thô ráp của anh ta, chai sạn vì cầm cương ngựa, cọ xát vào hạt nhân nhạy cảm của cô.

Một dòng điện chạy dọc sống lưng.

“Ướt rồi.” Anh ta thì thầm, ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt đen kịt bùng lên ngọn lửa.

“Dạy anh… cái này vào thế nào?”

Anh ta kéo tay cô, đặt lên cự vật đang căng cứng đến đáng sợ trong quần mình.

Tô Tình đỏ mặt. Cô nắm lấy nó qua lớp vải. Nóng, và cứng như đá.

“Anh hai…” Cô rên rỉ, “Em dạy anh… Em dạy anh hết…”

Cô kéo khóa quần anh ta xuống.

Bình luận

Để lại bình luận