Chương 33

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 33

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Siêu Thị Và Những Chiếc Bao

Họ quyết định phải đi siêu thị. Căn nhà mới trống trơn, tủ lạnh cũng trống rỗng.

Đây là lần đầu tiên.

Tô Tình trang điểm nhẹ, mặc áo phông, quần jean. Lý Quân vẫn bộ đồng phục đen (anh ta nói không mang đồ khác). Họ đi bộ đến siêu thị gần nhà.

Và… anh ta nắm tay cô.

Bàn tay anh ta thô ráp, chai sạn, to lớn, bao trọn lấy bàn tay mềm mại của cô. Một cảm giác ấm áp, an toàn, lan tỏa.

Tô Tình cúi đầu, nhìn mười ngón tay đan vào nhau.

Cô đã từng nắm tay vô số đàn ông, nhưng đều là khoác lác, xã giao. Kim chủ cũ thỉnh thoảng cũng nắm tay cô, nhưng giống như dắt một con thú cưng đi dạo.

Đây là lần đầu tiên, có người đan tay với cô.

Cô mỉm cười.

Siêu thị ồn ào. Tiếng loa khuyến mãi, tiếng trẻ con khóc, tiếng người ta mặc cả. Tô Tình bỗng thấy yêu thích cái không khí xô bồ này. Nó khiến cô cảm thấy mình “người” hơn.

Lý Quân đẩy xe. Anh ta đi thẳng đến quầy đồ gia dụng.

“Mua cái này.” Anh ta lấy năm tấm thảm chống trượt, loại đặt trong nhà tắm, ném vào xe.

Tô Tình bật cười. “Anh mua nhiều thế làm gì?”

Anh ta liếc cô. “Em hay trượt chân.”

“Em trượt,” cô ghé sát tai anh, thì thầm, “hay là do anh… làm em đứng không vững?”

“Cả hai.” Anh ta đáp, mặt không đổi sắc. “Mua thêm, lót cả tường nữa.”

“Lý Quân!” Cô đỏ mặt, đấm nhẹ vào lưng anh.

Họ đi qua quầy đồ dùng cá nhân. Anh ta lấy một cặp bàn chải đánh răng. Một đen, một hồng. Anh ta lấy khăn tắm. Một xám, một trắng.

“Đồ đôi sao?” Tô Tình hỏi.

“Ừ. Của anh, của em. Để ở đây. Lần sau anh qua không cần mang.”

Trái tim cô lại lỡ một nhịp.

Họ mua rất nhiều đồ. Thịt bò, rau củ. Xe đẩy đầy ắp.

Lúc xếp hàng tính tiền, Tô Tình lanh tay, với lấy một hộp bao cao su trên kệ. Cô liếc nhìn anh, trêu chọc.

Lý Quân nhìn cái hộp. Rồi anh ta nghiêm mặt, vươn tay, lấy thêm… năm hộp nữa, loại size lớn nhất, thả vào xe đẩy.

“Cái gì…” Tô Tình lắp bắp.

Anh ta nhìn cô, giọng nghiêm túc như đang bàn việc quân.

“Dùng sẽ rất hao.”

Những người xếp hàng phía sau nghe thấy, quay đi, cố nhịn cười.

Mặt Tô Tình đỏ bừng như gấc chín. Cô vùi mặt vào lưng anh, không dám ngẩng lên.

Khi họ bước ra khỏi siêu thị, tay xách nách mang, anh ta bỗng dừng lại.

“Sao thế?”

Anh ta đặt túi đồ xuống, quay người, ôm lấy cô. Và anh ta hôn cô.

Một nụ hôn sâu, ngay giữa đường phố tấp nập. Mặc kệ người qua lại.

“Lý Quân… người ta nhìn…”

“Kệ họ.” Anh ta buông cô ra, xách đồ lên. “Về nhà. Nhanh.”

Bình luận

Để lại bình luận