Chương 41

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 41

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Bùn Lầy Nguồn Cội

Tiếng động cơ gầm rú của chiếc mô tô phân khối lớn như xé toạc màn đêm yên tĩnh.

Lý Quân phanh gấp, chiếc xe trượt dài trên mặt đường ướt, dừng lại ngay trước mũi chiếc Rolls-Royce. Anh ta tháo mũ bảo hiểm, mái tóc đen lòa xòa trong mưa. Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, long lên sòng sọc, nhìn thẳng vào người đàn ông quyền lực đang ngồi ung dung trong xe.

Kim Dự Phụng nhếch môi. Một nụ cười lạnh lẽo, đầy vẻ chế nhạo.

“Một con thú hoang xù lông. Dũng cảm đấy. Nhưng ngu ngốc.”

“Thả cô ấy ra.” Lý Quân gằn giọng, từng tiếng một. Anh ta không sợ. Lúc này, trong lồng ngực anh ta chỉ có lửa giận.

Tô Tình hoảng sợ tột độ. Cô biết Kim Dự Phụng là ai. Hắn chỉ cần búng tay một cái, Lý Quân có thể biến mất khỏi Sài Gòn này.

“Lý Quân, đừng!” Cô đập cửa kính. “Anh về đi! Đây là… chuyện của em! Không liên quan đến anh!”

“Em im miệng!” Lý Quân quát, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Kim Dự Phụng.

Kim Dự Phụng lười biếng day day thái dương. Hắn nhìn Tô Tình, ánh mắt thâm trầm. “Tô Tình, em chọn đi. Lên xe, chúng ta đi gặp ‘người nhà’ của em. Hoặc… em ở lại với nó,” hắn hất cằm về phía Lý Quân, “và ngày mai, anh ta sẽ không bao giờ cưỡi ngựa được nữa.”

Một lời đe dọa nhẹ như lông hồng, nhưng nặng tựa ngàn cân.

Tô Tình tái mặt. Cô biết hắn không nói đùa.

Cô quay sang Lý Quân, nước mắt giàn giụa. “Lý Quân… em xin anh… về đi. Em sẽ tự về.”

Lý Quân nghiến răng, nắm đấm siết chặt đến mức gân xanh nổi lên. Anh ta biết, anh ta không thể thắng. Không phải lúc này.

Tô Tình hít một hơi thật sâu. Cô mở cửa xe, bước ra, đứng giữa hai người đàn ông.

Cô đi về phía Lý Quân.

Cô kiễng chân, hôn nhẹ lên môi anh, một nụ hôn phớt qua mang vị mặn của nước mắt và nước mưa.

“Tin em.” Cô thì thầm. “Về nhà. Đợi em.”

Rồi cô dứt khoát quay lưng, bước lên chiếc Rolls-Royce, không ngoảnh đầu lại.

Chiếc xe sang lướt đi trong màn đêm.

Lý Quân đứng như trời trồng giữa đường. Anh ta đấm mạnh một cú vào cột đèn bên cạnh, máu từ kẽ tay rỉ ra. Anh ta vội vã lên xe, nổ máy.

Anh ta phải đi theo. Anh ta không thể để cô một mình.

Chiếc xe dừng lại trước một khu chung cư cũ nát, bốc lên mùi ẩm mốc và rác thải. Đây là nơi mà người ta gọi là “khu ổ chuột” của thành phố.

Tài xế dẫn Tô Tình lên một cầu thang tối om, đèn cảm ứng chập chờn lúc tỏ lúc mờ. Lý Quân bám theo, giữ một khoảng cách an toàn.

Tài xế gõ cửa một căn hộ ở tầng ba.

Cửa mở. Một người phụ nữ trung niên, gầy gò, mặt vàng vọt, tóc tai rối bù, thò đầu ra. Vừa thấy đám người ăn mặc sang trọng, bà ta lập tức nở một nụ cười xởi lởi, để lộ hàm răng ố vàng.

“Vào… vào đi! Mấy vị… tìm ai?”

“Xem nhà. Nghe nói bà muốn bán?” Tài xế nói, giọng lạnh lùng.

“A, đúng rồi, đúng rồi! Bán gấp!” Bà ta vội vã kéo họ vào.

Bên trong căn nhà hỗn loạn, quần áo bẩn vứt bừa bãi. Tiếng cãi vã, tiếng trẻ con khóc thét, tiếng chửi bậy vang lên từ căn phòng bên trong.

“Mấy vị thông cảm,” bà ta cười hề hề, “vợ chồng thằng con nó đang dạy con. Các vị mua nhà này là đúng rồi! Sắp giải tỏa đền bù đó! Mua một lời mười! Chẳng qua nhà tôi kẹt tiền quá…”

Tô Tình đứng sững. Cô nhìn người đàn ông đang ngồi uống rượu trong góc nhà. Cô nhìn đứa bé gái đang bị đánh khóc ngất đi.

“Đồ con gái vô tích sự! Mày cũng như mẹ mày, chỉ biết ăn hại!” Người đàn ông gầm lên.

Bà chủ nhà nghe vậy, bĩu môi. “Haizz. Tôi đây cũng khổ. Đẻ một lèo mấy vịt trời, tưởng thằng con trai nó gỡ gạc, ai dè nó cũng rước về một con vịt con. Đúng là cái số không được nhờ con trai.”

Tô Tình lùi lại một bước. Cô nhìn chằm chằm người phụ nữ đang than thở chuyện con trai con gái.

“Bà…” Tô Tình cất tiếng, giọng run rẩy, “có bao giờ… bị mất con không?”

Bà ta đang thao thao bất tuyệt, khựng lại. “Mất con? À… Có.” Bà ta gãi đầu. “Hồi trẻ nghèo quá, đẻ đứa con gái đầu lòng… hình như… đem vứt ở đâu rồi, không nhớ nữa. Chắc chết rồi. Mà chết cũng phải. Con gái thì làm được cái gì…”

Bình luận

Để lại bình luận