Chương 45

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 45

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời Khẳng Định Của Đàn Ông

Trương Mạt Lỵ mang tiền đến căn hộ mới của Tô Tình. Hơn hai mươi vạn cho tất cả số sườn xám. Giá bèo, nhưng Tô Tình không quan tâm.

“Chị thật không hiểu nổi em.” Trương Mạt Lỵ nhìn cô bạn, người giờ đây chỉ mặc áo phông, quần jean. “Em từ bỏ tất cả… vì một thằng đàn ông?”

“Em không từ bỏ.” Tô Tình pha trà. “Em đang lựa chọn.”

“Lựa chọn cái gì? Một tương lai mờ mịt à?”

“Em lựa chọn được hạnh phúc.” Tô Tình mỉm cười. Nụ cười của cô rạng rỡ, trong veo.

Trương Mạt Lỵ sững sờ. “Mẹ kiếp. Em… thật sự đang yêu à?”

Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ mở ra.

Lý Quân bước ra. Anh ta vừa tắm xong. Tóc còn ướt. Anh ta chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm ngang hông, để lộ thân trên trần trụi.

Cơ ngực vạm vỡ, cơ bụng sáu múi hoàn hảo, và… vết sẹo roi chi chít trên lưng.

Trương Mạt Lỵ, người đã gặp qua bao nhiêu đại gia, cũng phải nuốt nước bọt.

“Mẹ kiếp…” Chị ta thì thầm với Tô Tình. “Hàng… hàng cực phẩm! Chị hiểu vì sao em bỏ hết rồi…” [cf: 1311]

Lý Quân gật đầu chào Trương Mạt Lỵ, mặt không đổi sắc. “Xin chào.”

Rồi anh ta quay sang Tô Tình, ánh mắt lập tức dịu đi. “Em ăn gì chưa? Anh nấu.”

Anh ta đi thẳng vào bếp, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Trương Mạt Lỵ.

Trương Mạt Lỵ há hốc miệng.

“Anh ta…” Chị ta lắp bắp. “Anh ta… chỉ nhìn mỗi em?”

Tô Tình cười. “Vâng. Anh ấy là vậy.”

Trương Mạt Lỵ ở lại ăn tối. Chị ta quan sát. Lý Quân nấu ăn (vẫn tệ), nhưng anh ta gắp thức ăn cho Tô Tình. Anh ta rót nước cho Tô Tình. Anh ta lau miệng cho Tô Tình.

Tất cả, một cách tự nhiên.

Lúc ra về, Trương Mạt Lỵ kéo tay Tô Tình. “Em.”

“Dạ?”

“Giữ cho thật chặt.” Chị ta nói, giọng nghiêm túc. “Cả cái giới của bọn mình, không tìm đâu ra người đàn ông thứ hai như nó đâu. Chị… thật lòng ghen tị với em.”

Trương Mạt Lỵ vừa đi. Cửa vừa đóng.

Nụ cười trên mặt Lý Quân tắt ngấm. Anh ta quay lại, nhìn Tô Tình.

“Tám mươi vạn.”

Tô Tình giật mình. “Anh… anh biết rồi?”

“Hôm nay bố anh gọi.”

“Em…”

“Những bộ sườn xám.” Anh ta bước tới, siết lấy vai cô. “Em bán hết rồi. Tại sao?”

“Em muốn giúp anh. Bà nội…”

“Tiền anh lo được!” Anh ta gầm lên. “Anh không cần em phải bán đi quá khứ của mình để giúp anh!”

“Đó không phải quá khứ!” Tô Tình cũng gào lại, nước mắt lưng tròng. “Đó là rác rưởi! Em muốn vứt nó đi! Em muốn sạch sẽ! Em muốn xứng đáng với anh!”

Lý Quân sững sờ.

Anh ta kéo cô vào lòng, ôm chặt.

“Em không cần phải làm gì cả.” Anh ta thì thầm, giọng run run. “Em vốn dĩ đã… xứng đáng.”

Tô Tình nức nở.

“Thực xin lỗi.” Anh ta nói. “Anh… không bảo vệ được em. Lại để em phải lo lắng.”

“Không.” Tô Tình ngẩng lên, kiễng chân, cắn nhẹ vào cằm anh. “Anh không xin lỗi. Anh phải chịu trách nhiệm.”

“Trách nhiệm?”

“Phải.” Cô cười, nước mắt vẫn chảy. “Từ giờ, anh phải kiếm tiền nuôi em. Em là gánh nặng của anh đó, anh hai. Hảo hảo mà kiếm tiền.”

Lý Quân nhìn cô. Rồi anh ta bật cười. Một nụ cười rạng rỡ.

“Được.” Anh ta cúi xuống, hôn cô. “Nuôi em. Nuôi cả đời.”

Bình luận

Để lại bình luận