Chương 47

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 47

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Bến Đỗ Cuối Cùng (Hoàn)

Cuối tháng Mười Một. Trời trở lạnh.

Bà nội Vân Tú qua đời.

Đám tang diễn ra trong một nhà thờ nhỏ. Tô Tình mặc một bộ váy đen, tóc búi gọn gàng. Cô lặng lẽ đến, đặt một bó cúc trắng.

Cô quỳ xuống, cúi đầu.

Vân Tú khóc đến sưng mắt, ngã vào lòng cô. “Chị Tình… Bà nội đi rồi…”

“Ngoan. Bà đi thanh thản.” Tô Tình vỗ về cô bé.

Lý Quân đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe, lo liệu tang lễ cùng cha mình.

Khi Tô Tình chuẩn bị ra về, một giọng nói gọi cô lại.

“Cô… Tô Tình phải không?”

Là mẹ Lý Quân. Bà cũng mặc đồ đen, mắt sưng húp.

“Dạ, cháu chào bác.”

Mẹ Lý Quân bước tới, nắm lấy tay cô. Bàn tay bà ấm áp. “Con… dạo này gầy quá. Ăn uống không ngon sao?”

“Dạ, cháu vẫn bình thường ạ.”

“Trước khi đi,” bà thì thầm, “bà nội có dặn dò mẹ. Bảo mẹ… phải đối tốt với con. Bà nói… con là đứa trẻ chịu nhiều thiệt thòi. Bà nói… con là cô gái tốt.”

Tô Tình sững sờ.

“Giữa trưa nay… đừng về.” Mẹ Lý Quân lau nước mắt. “Về nhà bác. Bác nấu canh gà cho con ăn.”

Tô Tình nhìn bà. Nước mắt cô lại trào ra. Cô gật đầu. “Dạ.”

Bữa trưa hôm đó. Tại nhà họ Lý.

Cha Lý Quân vẫn nghiêm nghị, nhưng ông đã gật đầu chào cô.

Mẹ Lý Quân gắp đầy thức ăn vào bát cô. “Ăn nhiều vào. Gầy quá. Thằng Lý nó không biết chăm con à.”

Tô Tình vừa ăn vừa khóc.

Đó là bữa cơm gia đình đầu tiên trong đời cô.

Hai tuần sau.

Tô Tình thấy trong người khó chịu. Cô hay buồn nôn.

Cô lén mua que thử thai.

Cô vào nhà tắm. Năm phút sau.

Hai vạch. Đỏ chót.

Cô run rẩy. Cô… có con?

Tối đó, Lý Quân về, mệt lả. Anh ta vào phòng tắm, rồi bước ra, tay cầm cây que thử thai.

Mặt anh ta… tái mét.

“Tô Tình…” Giọng anh ta run rẩy. “Cái này… là sao?”

Tô Tình bật cười. “Là cái anh nghĩ đó, đồ ngốc.”

“Mang… mang thai?”

“Ừ.”

Lý Quân sững sờ. Rồi anh ta bỗng nhiên gào lên một tiếng, lao tới, bế thốc cô lên, xoay vòng vòng.

“A! Bỏ em xuống! Chóng mặt!”

Anh ta đặt cô xuống, rồi quỳ một chân xuống. Anh ta áp tai vào bụng cô.

“Anh… anh nghe… nghe thấy rồi!”

“Nghe thấy gì? Còn chưa thành hình mà.”

“Anh nghe thấy tim nó đập!” Anh ta ngẩng lên, mắt sáng rực. “Chúng ta… chúng ta có con!”

Anh ta ôm chầm lấy cô, hôn ngấu nghiến.

“Kết hôn!” Anh ta đột ngột nói.

“Hả?”

“Kết hôn! Ngay ngày mai! Chúng ta đi đăng ký kết hôn!”

Tô Tình bật cười, nước mắt hạnh phúc lăn dài. “Vâng. Em đồng ý.”

Đêm đó, cô nằm trong vòng tay anh. Cô mơ một giấc mơ.

Cô thấy mình đứng trên một thảo nguyên xanh bao la. Lý Quân cưỡi con Hắc Phong, uy dũng phi nước đại.

Theo sau anh, là hai con ngựa con. Trên lưng là hai đứa trẻ, một trai, một gái, đang cười khúc khích.

“Ba ba! Chờ chúng con!”

Lý Quân ghì ngựa, quay lại. Anh ta phi về phía cô, vươn tay, kéo cô lên yên ngựa, ôm cô vào lòng.

Anh ta hôn cô. Gió thảo nguyên lồng lộng.

“Anh hai…” Cô thì thầm trong mơ.

“Anh đây.”

“Thời tiết… thật tốt.”

Cô mỉm cười, vùi đầu vào lồng ngực ấm áp. Bến đỗ của cô.

_(Hoàn chính văn)_

Bình luận

Để lại bình luận