Chương 113

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 113

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Còn đau sao?” Thẩm Ám cúi đầu tiến lại gần, há mồm ngậm lấy thịt môi đang sưng đỏ chảy nước, đầu lưỡi liếm láp vách thịt non mềm, anh đè hai chân đang giãy giụa của Bạch Lê xuống, mặt đi xuống áp, môi mỏng ngậm lấy viên thịt nhỏ nhô lên, răng nanh khẽ cắn.

Âm thanh mút mát khiến da đầu Bạch Lê tê dại, bụng nhỏ vừa tê vừa trướng, khoái cảm ngập đầu khoái như thủy triều ập đến.

Bạch Lê đứng dậy đẩy anh ta, trên mặt toàn là nước mắt, cả người cô run rẩy kịch liệt, tiếng khóc còn mang theo vài phần sợ hãi, “Không cần… Bác sĩ Thẩm… Hức hức… Đừng mà… Em… Muốn đi tiểu…… A a a…”
Bụng dưới của cô run rẩy vài cái, cô thật sự đã đi tiểu.

Thẩm Ám cầm khăn lông vắt trên vai lau mặt, anh cười hôn lên bụng nhỏ của Bạch Lê, hôn một đường từ bụng lên đến môi, Bạch Lê khóc nức nở chui vào trong chăn.

Thẩm Ám lôi người từ chăn ra, cô gái nhỏ khóc tới mức cả người run rẩy.

Anh hôn nhẹ mu bàn tay cô, nhẹ nhàng hỏi, “Làm sao vậy?”
Bạch Lê khóc càng to hơn, không thèm để ý đến anh.

Thẩm Ám đoán được lý do vì sao, anh cười nhẹ lấy tay cô ra, lau đi nước mắt trên mặt cô, “Bác sĩ Thẩm chưa thấy cái gì cả.

Bạch Lê rúc vào lòng anh khóc, hốc mắt và lỗ tay đều ửng đỏ.

Thẩm Ám duỗi tay khảy khảy vành tai cô, môi mỏng dán lên gáy cô dịu dàng âu yếm, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười, “Lúc trở về phải mua thêm lê để ăn, vừa thơm vừa ngọt, nước cũng nhiều nữa.


Bạch Lê khẽ nức nở hai tiếng, che tai lại muốn chạy xuống giường.

Thẩm Ám cười tủm tỉm nâng người dậy, bế cô vào trong phòng tắm, “Tắm cùng nhau đi.

”.

Hai người ở lại khách sạn trong vài ngày, Chu Quyên gọi qua vài cuộc điện thoại thì Bạch Lê cũng không nghe máy.

Mãi cho đến ngày mừng năm mới hai người mới trở về, cơm nước xong xuôi liền lấy hành lý rời đi.
Chu Quyên đang thu dọn trong nhà bếp, nhìn thấy bọn họ phải rời đi thì nhanh chóng lau tay, từ trong phòng lấy ra bao xì lì bỏ vào trong tay Bạch Lê, “Tuế tuế bình an, lại lớn thêm một tuổi rồi.”
Bạch Lê cúi đầu nhận rồi nhẹ giọng nói cảm ơn.
Chu Quyên cũng gửi một bao lì xì cho Thẩm Ám, ngược lại không nói lời chúc phúc mà chỉ dặn dò: “Đi đường chậm một chút, đến nơi nhớ báo bình an.”
“Dạ.” Thẩm Ám nói cảm ơn, vừa bước đến trước cửa thì lấy ra ba bao lì xì thật dày đưa cho đám người Bạch Phi.

Bạch Phi vừa cầm lấy phong bì đã bị độ dày kia làm cho sợ ngây người.

Cậu ấy còn tưởng rằng chỉ là mười đồng tiền thôi, kết quả vừa mở ra đã thấy toàn bộ đều là tờ một trăm nhân dân tệ màu đỏ, vẫn còn mới tinh, mỗi người được tám ngàn.
Cậu ấy hoảng sợ mà che miệng mình lại, bị Bạch Tuyết chọc chọc cánh tay lúc này mới vội vã lao xuống lầu, hướng về phía Thẩm Ám ngượng ngùng nói, “Cảm ơn…anh rể.”
Thẩm Ám cười phất phất tay với cậu ấy, “Tạm biệt.”
Bạch Lê đỏ bừng hai bên tai, cô ngẩng đầu nhìn Bạch Phi một cái, cuối cùng cũng không nói bất cứ điều gì, chỉ là bước nhanh chân xuống lầu.
Khoảnh khắc rời khỏi căn hộ, cô mơ hồ nghe được tiếng nạng thùng thùng nện xuống đất, Bạch Lê quay đầu nhìn lại nhưng cũng chẳng thấy gì.
Thẩm Ám nắm tay cô hỏi, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Bạch Lê nhẹ nhàng lắc đầu.
Trên đường ngồi xe trở về, Bạch Lê dựa vào vai Thẩm Ám ngủ một giấc.

Mấy buổi tối ở lại khách sạn, mỗi ngày cô đều bị Thẩm Ám làm đến lăn qua lộn lại, toàn bộ cơ thể mệt mỏi đến cùng cực.
Khi cô tỉnh dậy đã được Thẩm Ám ôm vào trong lòng, anh đang bước lên lầu, nhìn thấy cô mở to mắt mơ mơ màng màng dụi vài cái thì không nhịn được cúi đầu hôn đối phương, “Tỉnh rồi?”
Bạch Lê đỏ mặt rụt lại, muốn từ trong lồng ngực anh bước xuống thì bị bàn tay to của anh nắm chặt, “Sắp đến rồi.”
Đới Mi ngồi xổm trước cửa nhà, nghe Bạch Lê nói hôm nay trở về thì cô ấy liền đến đây chờ, vừa nhấc đầu đã thấy Thẩm Ám ôm Bạch Lê lại đây.

Bình luận

Để lại bình luận