Chương 42

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 42

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: MÙI GIA VỊ

Từ hôm đó, cuộc sống của Lương Sam bị đảo lộn hoàn toàn.

Căn hộ cao cấp, vốn lạnh lẽo, tối giản và ngăn nắp của cô, giờ đây bắt đầu có… hơi người.

Đó là mùi gia vị.

Kỷ Vũ chính thức dọn vào. Cậu không mang nhiều đồ, chỉ một chiếc balo máy tính và vài bộ quần áo. Nhưng sự hiện diện của cậu thì tràn ngập.

Mùi tỏi phi thơm lừng lúc bảy giờ tối. Mùi cà phê rang xay lúc bảy giờ sáng. Mùi dầu gội bạc hà của cậu trong phòng tắm, lẫn với mùi sữa tắm hoa hồng của cô.

Và, nồng nàn nhất, là mùi của hai cơ thể quấn lấy nhau mỗi đêm.

Kỷ Vũ trở thành tài xế, đầu bếp, và “gối ôm” làm ấm giường của cô. Ban ngày, cậu lái xe của cô đến trường. Tan tầm, cậu đón cô, trên xe lúc nào cũng có sẵn một ly trà trái cây cô thích.

Bữa tối không còn là những hộp cơm hộp vô vị. Tay nghề nấu nướng của cậu, như một phép màu, tiến bộ từng ngày.

“Hôm nay ăn cá hấp xì dầu,” cậu nói, tạp dề vẫn đeo trên người, mái tóc buộc túm sau gáy, để lộ chiếc cổ thon dài. “Em mới học được. Chị thử xem.”

Lương Sam ngồi xuống, nếm thử. Rất ngon.

Cô nhìn cậu. Cùng một đôi tay đó. Đôi tay đang cầm đũa gắp cá cho cô, cũng là đôi tay vài giờ trước, đã bóp nát mông cô, đã luồn sâu vào bên trong cô, khiến cô khóc thét.

Sự tương phản đó, vừa bệnh hoạn, vừa kích thích.

Đồng nghiệp trong công ty bắt đầu nhận ra sự thay đổi. “Tam Tam liều mạng” nổi tiếng, người luôn về cuối cùng, giờ đây, cứ đúng sáu giờ là xách túi.

“Yêu rồi à?” Cô thư ký nhỏ ghé tai. “Da dẻ hồng hào, ánh mắt long lanh. Khai thật đi.”

Lương Sam chỉ cười, không trả lời.

Cô không yêu. Cô chỉ là… được “ăn” no đủ. Cả về thể xác lẫn tinh thần.

Kỷ Vũ cũng rất vui. Nhưng sâu trong lòng cậu, một nỗi bất an vẫn gặm nhấm.

Cậu có chìa khóa nhà cô. Cậu lái xe của cô. Cậu ngủ trên giường cô. Cậu nấu ăn cho cô.

Cậu làm tất cả những gì một người chồng làm.

Nhưng cậu không phải là chồng. Cậu thậm chí còn không phải là bạn trai.

Mối quan hệ này, không có tên.

Cô chưa bao giờ nói “Anh là bạn trai em.” Cô chưa bao giờ dẫn cậu đi gặp bạn bè. Cô vẫn gọi cậu là “cậu”, “em trai”, hay “cưng”.

Cậu là một thứ tiện ích cao cấp. Một món đồ chơi đắt tiền.

Đêm đó, sau khi làm tình, cậu ôm cô từ phía sau.

“Chị,” cậu thì thầm, giọng khàn đi. “Chúng ta… là gì?”

Lương Sam, đang mơ màng, vỗ vỗ lên tay cậu.

“Ngủ đi. Mệt.”

Cô lại trốn tránh.

Trái tim Kỷ Vũ, chìm xuống một chút.

Bình luận

Để lại bình luận